Khi hai người yêu nhau thân mật, thời gian luôn trôi qua nhanh chóng, cho dù chẳng làm cái gì, dù không nói một câu, chỉ nhìn đối phương cười ngây ngô, cọ chóp mũi hôn lên  khuôn mặt, thời gian cũng tựa như kéo lên gấp bội, cứ thế lơ đãng trôi đi. 
Thật ra Quân Nguyệt Nguyệt rất khó chịu, dù gì hôm qua cô  ngã trên đống bùn nhão cứu được mạng chó của cô nhưng va đập sau đó đau đến tàn nhẫn, vẫn đau nhức toàn thân, nhất là cảm giác trước ngực vốn đã liên 
tục phập phồng, càng lúc càng cao vút lên, quần áo cọ vào một chút cũng kéo theo đau đớn đâu đây.
Mẹ nó.
Nhưng đối diện với Phương An Ngu còn thảm hơn cô nhiều, Quân Nguyệt Nguyệt vẫn bình tĩnh đỡ cái eo già ghé vào bên giường vỗ về anh, dù sao anh thật sự cho cô cảm giác quá dễ vỡ rồi, hơn nữa... đời này đời sau, Quân Nguyệt Nguyệt nghĩ, cô cũng sẽ không thấy một người vì gặp cô một lần mà dũng cảm nhảy lầu nữa.
Ngày trước kiểu tình cảnh như thế này, cho dù là xem được trong tiểu thuyết hay TV cũng sẽ quẫn bách đến cả người nổi da gà, cách màn hình, cách trang giấy, không ai có thể lý giải nổi có người sẽ chơi trò ngu xuẩn như vậy.
Nhưng đến khi chuyện này biến thành sự thật trước mặt mình, thật sự có người vì mình mà bất chấp không chùn bước, cô mới có thể hiểu được, có một người chịu điên cuồng mặc kệ hậu quả vì mình như vậy khó có được cỡ nào, dù là đầu óc anh có thể không tốt lắm...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play