Trong lúc Quân Nguyệt Nguyệt ngây người rốt cục cũng có tiếng mở cửa sau đó là tiếng ho trầm thấp, ánh mắt cô đảo qua Phương An Ngu lần nữa rồi lại thẳng tắp như bình thường. Cô, anh cùng với Phương An Yến và Quân Du cùng nhìn về phía tầng hai. 
Ông cụ Quân thực sự ra, đi xuống bậc thang, cánh tay được bà giúp việc dìu, cô thấy ông ta bước khá nhanh khi xuống bậc thềm thì dừng lại để đỡ bà giúp việc. Chẳng biết là ai đỡ ai nữa. 
Phương An Yến đứng bật dậy từ ghế sô pha, Quân Du cố gắng ngồi thẳng hơn mở miệng trước, giọng điệu vô cùng ân cần gọi một tiếng: "Ông nội!"
Quân Nguyệt Nguyệt không định gọi người ông không quen biết là ông nội dù gì thì cô cũng không có ý định để lại ấn tượng tốt đẹp, chỉ đơn giản bỏ qua coi như đã chào rồi kéo tay Phương An Ngu đi về phía ông cụ vừa đi vừa nói chuyện, " Nếu ông vẫn chưa xuống, cháu thật sự không nhịn được nữa mà sẽ bảo dì đi chuẩn bị cơm chứ bây giờ bụng cháu dính sát vào lưng rồi."
Không giống với giọng điệu yếu đuối mềm mại của Quân Du, giọng của cô không dịu dàng nữ tính chút nào mà lại trong trẻo rành mạch, âm lượng cũng không hề nhỏ khiến ông cụ đang đi xuống nhà không khỏi dừng lại một chút liếc nhìn cô cháu gái lớn này. 
Sau đó tầm mắt của ông ta nhanh chóng nhìn lướt qua mái tóc xoăn của hai vợ chồng.
"Lớn tuổi rồi nên thường hay mệt mỏi khiến các cháu phải đợi lâu rồi. "
Ông cụ mặc đồ ở nhà dẻo dai nếu không phải vừa rồi để ý vẻ mặt lạnh lùng khinh thường khi xuống nhà thì thật đúng là dễ khiến người khác lầm tưởng đây là một người ông bình thường vô cùng dễ gần. 
Nhưng ông ta lại cười làm khắc sâu nếp nhăn khóe mắt trên mặt, trong mắt cũng khó che được sự sắc bén khi đứng trên cao trong một thời gian dài, ánh mắt vẫn còn bức người. 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play