Sau khi Ngọ Chấn Phi nghe Quân Nguyệt Nguyệt nói vậy thì cả người chấn động, có phần chán nản co rúm lại trên đất, cao giọng khóc rống lên. 
Anh ấy biết chuyện mình làm là sai nhưng vẫn làm, giống như rất nhiều lần, chúng ta biết thích một người là không có hy vọng nhưng vẫn không thể khống chế được lòng mình. 
Ngọ Chấn Phi chỉ là người bình thường, thậm chí anh không hề ưu tú, cũng chẳng đủ thông minh, đến nỗi anh lớn như vậy rồi vẫn không thể thích một người cho tốt, cũng không thể đối xử đối xử thật tốt với người thích mình. Thế nhưng rất nhiều chuyện đều không có đen trắng tuyệt đối, không có yêu và hận thuần túy. 
Đối với Minh Trân, anh áy náy, tự trách, và cũng chính trên người ả, anh thấy được bóng dáng của chính mình. Nếu như yêu một người không hề chùn bước, không hối hận thì đến cả tiếng yêu anh cũng không xứng nói với Quân Nguyệt Nguyệt, bởi vì anh không có can đảm giống như Minh Trân yêu đến tận cùng. 
Tất cả mọi người kiểm tra trong căn cứ, xác nhận không phát hiện bất cứ sơ hở nào, cũng không có những tang thi khác xâm phạm, chỗ Minh Trân bị Ngọ Chấn Phi thả đi cũng được Phương An Ngu lần nữa qua củng cố. 
Trong căn cứ nhiều người như vậy, bọn họ cũng có thể bởi vì sai lầm ngày hôm nay của Ngọ Chấn Phi dẫn đến việc sẽ đối diện với lực lượng kinh khủng sau này nhưng không một ai lên tiếng trách mắng anh. 
Không một ai cả. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play