Hư Tiểu Đường bỗng nhiên cảm thấy tai mình giật giật: "Diên Diên, tiểu đáng thương lập tức liền tới rồi! Nhớ rõ lời nói ta mới nói vừa rồi nga ~"

Nam Diên lười biếng nhíu mắt.

Không phải chỉ là việc nuôi dưỡng tiểu hài tử sao?

Tuy rằng nàng không có kinh nghiệm gì trong việc nuôi dạy trẻ con, nhưng mọi người đều biết lão già kia nổi tiếng sủng thê cuồng ma, thậm chí còn sủng ái mẹ nàng như một đứa trẻ.

Cho nên ——

Nàng học theo lão già kia là được rồi.

Cũng không cần phải sủng ái đối phương quá mức, vì bản thân tiểu hài nhi này đã là một đứa trẻ rồi.

Chỉ cần giữ cho nó ngây thơ trong sáng là được.

"Thành chủ, người đã đến."

Nam Diên nhìn về phía lão quản gia đang dẫn theo tiểu hài nhi tiến đến, an tĩnh đánh giá.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mùi hôi tanh trên người tiểu hài nhi đã biến mất. Mái tóc rối bời bẩn thỉu trước đây cũng được chải chuốt gọn gàng, tết thành hai bím tóc nhỏ, được mặc vào bộ quần áo tươm tất, che đi những vết thương bầm tím trên da thịt.

Nhìn thuận mắt hơn nhiều

Lão quản gia thử dò hỏi: "Thành chủ, trong phủ vừa lúc thiếu người hầu việc, hay là đem hắn..."

Nam Diên vuốt ve bộ lông xù xù của Hư Tiểu Đường, nhàn nhạt nói: "Hắn về sau sẽ ở lại bên người ta."

Tiểu quái thai đang rũ đầu đôi mắt trừng lớn , trong mắt lóe lên một tia khác thường.

"Thành chủ muốn cho xấu... đứa nhỏ này ở lại hầu hạ?"

Không chỉ lão quản gia kinh ngạc, mà trong phòng bọn nha hoàn cũng ai nấy trợn mắt há hốc mồm.

Lão quản gia nhíu mày nói: "Thành chủ, e rằng không ổn. Hắn là nam tử. Tôi sờ qua xương cốt, hẳn là đã mười hai mười ba tuổi."

Nam Diên ngẩn người ra, nhìn lại tiểu hài nhi gầy trơ xương trước mặt.

Ôi chao, lớn vậy sao?

Nàng tưởng chừng chỉ mười tuổi thôi.

Nhận ra sự do dự của nữ nhân, khóe miệng tiểu quái thai căng chặt

"Trong mắt ta, cũng chỉ là một đứa trẻ thôi." Nam Diên nói.

Lão quản gia nghe vậy, sắc mặt không vui, nhưng không dám khuyên nhủ gì, chỉ đề nghị: "Thành chủ, đứa trẻ này chẳng biết gì cả, hay là để tôi dạy dỗ vài ngày rồi đưa đến?"

Nam Diên suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Cũng được."

"Tiểu hài nhi, lại đây." Nam Diên vẫy tay gọi tiểu hài nhi.

Tiểu quái thai không dám tiến lên.

"Về sau này, chỉ nghe lời ta." Nàng hơi dừng lại, "Ta gọi là ngươi lại đây."

Ngày thường, chỉ cần nàng khẽ nhấc ngón tay, những con yêu tinh nhỏ bé muốn lấy lòng nàng sẽ vui vẻ bò lại đây. Vậy mà tên nhóc này lại dám do dự?

Nhìn dáng vẻ cũng thật ngu ngốc, ôm đùi vàng cũng không chịu.

Ngồi trên cao ngai vàng, với vẻ mặt lạnh lùng của nữ vương, dù không nói lời nào, nàng cũng có thể khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Huống chi, lời nói của nàng đã lộ ra phần nào sự không vui.

Tiểu quái thai nuốt nước miếng, chậm rãi đi qua.

Đến cách nàng ba bước chân, hắn cúi đầu xuống, không dám nhìn nàng.

Hắn nhớ rõ, nàng ghét bỏ hắn.

Mặc dù không biết vì sao nữ nhân lại từ bi mà thu lưu hắn, nhưng hắn biết, nếu muốn tiếp tục ở lại đây, hắn cần phải lấy lòng nàng.

Chỉ trong chốc lát, một ý tưởng táo bạo đã hiện lên trong đầu hắn.

Sau một hồi lo lắng, hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vị thành chủ đại nhân này.

Tiểu hài nhi biểu lộ vẻ mặt khẩn trương, nhưng lại không thể che giấu tình cảm ngưỡng mộ, trong mắt lấp lánh những tia sáng lấp lánh. Chỉ có mắt phải chớp chớp, tựa như đá quý được gột rửa bởi nước.

Nam Diên ngẩn người ra, tầm mắt dừng lại ở mắt phải của hắn.

Nàng sống mấy trăm, gần ngàn năm, sở thích đặc biệt như vậy chỉ có vài thứ.

Thứ nhất là thích rượu, thứ hai là thích lông thú, thứ ba là thích sưu tầm các loại đá quý, châu ngọc, đặc biệt thích những thứ lấp lánh.

Đôi mắt của tiểu hài nhi này vô cùng giống với đá quý lấp lánh.

Nếu đào ra mà đẹp như vậy, Nam Diên có lẽ sẽ động thủ.

Tuy nhiên, nàng là người có nguyên tắc, đào mắt của người khác thì chắc chắn sẽ đền bù cho họ một đôi mắt tốt hơn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play