Thành Tích Tuyết nằm ở phía bắc  của lục địa Thương Miểu, quanh năm tuyết phủ trắng xóa không tan. Bình thường chỉ có một số tu sĩ bình thường đến đây để trao đổi da lông linh thú, còn tu sĩ cấp cao hiếm khi lui tới nơi giá lạnh này.

Ngoài thành có không ít làng mạc nhỏ, phần lớn người dân ở đây đều là thợ săn. Họ săn lùng da lông linh thú trên núi tuyết và mang vào thành đổi gạo thóc.

Nam Diên ôm Hư Tiểu Đường đi trên nền tuyết trắng xóa, mỗi bước chân đều để lại dấu chân và phát ra tiếng kẽo kẹt.

Bỗng nhiên, một bóng đen xuất hiện trong tuyết rừng.

Tốc độ của nó đối với người bình thường mà nói nhanh như gió lốc, nhưng trong mắt Nam Diên lại như trẻ con tập đi.

Nàng gọi theo bóng đen: "Tiểu hài tử, ta hỏi ngươi một điều."

Bóng đen khựng lại một nhát rồi càng chạy nhanh hơn.

Nam Diên đi một cách thong thả nhưng chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp bóng đen phía trước.

Sau đó, Nam Diên duỗi tay ra chặn lại.

Bóng đen lao thẳng vào lòng bàn tay nàng, bị đánh ngã xuống đất.

Bóng đen từ trạng thái di chuyển sang trạng thái tĩnh.

Quả thật, đó là một… Tiểu hài nhi.

Tiểu hài nhi này gầy gò, trông chỉ tầm mười tuổi, bị đòn của Nam Diên đánh quỳ rạp xuống đất. Mái tóc đen rối tung, quần áo cũ nát và quá nhỏ, lộ ra một mảng lớn cánh tay và cẳng chân. Chân mang đôi dép rơm rách nát, chỗ kín không được che đậy gì, sớm đã bốc mùi hôi thối.

Ở đây, bên ngoài thành Tích Tuyết giá lạnh, nếu không phải tu sĩ, người thường mặc ít như vậy, e rằng đã sớm chết cóng.

Nhưng người này không hề có hơi thở của tu sĩ, rõ ràng là người thường.

Dơ bẩn vô cùng, một đôi mắt đen láy lóe lên từ khe hở mái tóc rối bù.

Ánh mắt  toát lên vẻ cảnh giác sắc bén, âm u đến cực điểm.

Khi nhìn thấy dáng vẻ của Nam Diên, ánh mắt sắc bén âm u kia khựng lại một chút, sau đó trở nên hung ác hơn.

Ánh mắt đó nhìn Nam Diên có chút buồn cười.

Nhưng nàng không thể cười nổi, vì nàng là một người thích sạch sẽ.

Vừa mới đến gần, mùi hôi thối trên người cậu bé đã xộc vào mũi, Nam Diên nhăn mặt lùi lại vài bước.

Nàng có thói quen sạch sẽ và rất nghiêm trọng về vấn đề này.

Hành động của Nam Diên khiến cho ánh mắt hung ác của tiểu hài nhi lộ ra vẻ trào phúng.

"Ở đằng kia!" - Tiếng hô vang lên từ xa.

Nghe thấy âm thanh, ánh mắt tối sầm lại, tiểu hài nhi bò dậy và tiếp tục chạy về phía trước.

Tuy nhiên, vì bị Nam Diên chặn lại lần này, vết thương ở chân sau cú ngã trước đó khiến tiểu hài nhi không thể chạy nhanh, và nhanh chóng bị một đám người đuổi theo.

Bốn năm người, cũng chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, thế nhưng tóm được tiểu bẩn thỉu kia, vừa đấm vừa đá, vừa chửi bới độc địa.

"Cẩu đồ vật chạy trốn thật mau, mày lại chạy đi! Chạy đi! Lại ăn trộm đồ ăn của tao, xem tao không đánh chết mày, cẩu đồ vật!"

"Còn chối à, thằng quái thai da dày thịt béo này, sao đánh mãi không chết được!"

"Lần trước còn ăn vụng phân chó săn nhà tao, hôi thối một mồm phân bốc mùi hôi thối, gớm ghiếc, suýt chết ngạt tao!"

"Trời ơi, thứ này còn ăn phân nữa, ha ha ha, đúng là cẩu đồ vật, chuyên ăn phân chó ..."

Tay tiểu hài nhi bẩn thỉu bị giẫm lên, bàn chân kia hung hăng ấn vài cái, món đồ mà hắn vẫn luôn nắm chặt rốt cuộc cũng tuột khỏi lòng bàn tay.

Đó là một miếng thịt khô không biết của con linh thú nào.

Trên mặt đất, tiểu hài nhi bẩn thỉu không rên rỉ lấy một tiếng, chỉ cuộn tròn người lại. Nam Diên nheo mắt, chưa kịp hành động gì thì Hư Tiểu Đường đang nằm trong lòng cô đã không kìm nén được, phát ra tiếng kêu ríu rít tức giận. 

Khi có người ngoài, Hư Tiểu Đường không dám nói tiếng người. 

“Ngươi cảm thấy tiểu hài nhi này đáng thương?”

“ Chi chi chi! (Quá đáng thương ô ô ô.)”

“Nhưng đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu xứng đáng bị đánh.” Nàng cũng thường xuyên đánh những con kiến ​​không có mắt.

“Chi chi chi chi chi. (Diên Diên, ngươi đã quên rồi sao, chúng ta phải làm việc tốt.)”

Khóe miệng Nam Diên cong lên một nụ cười nhàn nhạt, "Được thôi, nghe theo ngươi, ta cứu hắn."

Kỳ thực, nếu không phải nàng vừa rồi ngăn cản một chút, hắn hẳn đã chạy thoát được.

Nam Diên bấm tay, mấy đứa trẻ con lập tức bị hất tung ra ngoài.

Mấy đứa trẻ kêu rên, vừa nhìn thấy Nam Diên xinh đẹp như thiên tiên, tất cả đều sợ hãi đến ngây người.

Bọn chúng chưa từng gặp qua nữ nhân xinh đẹp như vậy, đây chắc chắn là quý nhân trong thành!

Bùi Nguyệt Oanh này vốn sở hữu nhan sắc mĩ miều, hơn nữa lại là người thích cái đẹp, dù là võ tu cũng chăm sóc bản thân rất kỹ lưỡng, da như ngọc ngà, mắt long lanh, môi đỏ thắm...

"Tiên tử, người không nên bị tên xấu xa này lừa! Hắn thường xuyên ăn trộm đồ, lại còn là quái thai!"

Đứa trẻ cầm đầu từ trên mặt đất, chạy đến nắm lấy tóc  tiểu hài tử bẩn thỉu, lật mặt hắn ra.

Nam Diên nhíu mày thanh tú.

Lúc nãy tóc của tiểu hài nhi này che khuất mặt, nàng không nhìn rõ, không ngờ lại có diện mạo như vậy.

Thật đúng là... Một sinh vật nhỏ bé khác người thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play