Hàn Lạc Kình thấy cô nhìn chằm chằm vào mép sách, nơi có ghi tên mình trong một thời gian dài. Anh không kìm được mà ho nhẹ một tiếng, với vẻ không được tự nhiên, giải thích: “Lúc tôi đi học, việc viết tên ở đây rất phổ biến, có chút như là dấu ấn riêng.”
Nam Diên đặt cuốn sách xuống, “Tôi biết, bây giờ cũng vẫn rất phổ biến. Chỉ là tôi thấy chữ của anh... Ừm, rất đặc biệt.”
Dù cô nói lời này với vẻ nghiêm trang, nhưng Hàn Lạc Kình vẫn nghe ra chút ý khác.
Tiểu gia hỏa đang cười nhạo anh.
Ai mà không có một thời tuổi trẻ chứ, có gì đáng cười?
Thôi, không chấp nhặt với người bạn nhỏ.
Thời Hàn Lạc Kình học trung học, vì chữ viết đẹp, vở của anh thường xuyên được thầy giáo mang ra triển lãm. Sau khi được thầy khen, bạn bè cũng khen, thế là anh không tránh khỏi cảm thấy mình thật giỏi giang, thích viết thêm những nét bay bướm. Ví dụ như nét phẩy cuối cùng anh sẽ kéo dài ra, uốn cong lên một cách rất đặc biệt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play