Nam Diên chấp nhận lễ bái của Bùi Tử Thanh.
Từ nay về sau, đây là nhãi con nàng nuôi dưỡng, nàng sẽ bảo vệ tiểu hài nhi này, vì vậy nàng nhận lễ bái của hắn.
Đôi mắt của tiểu hài nhi long lanh, có thể nhìn ra, tâm trạng của nó rất tốt.
Nam Diên nhướng mày, sao thế, chỉ là một cái tên thôi mà lại vui vẻ đến vậy?
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Nam Diên đánh giá Bùi Tử Thanh từ trên xuống dưới, giọng điệu đầy ghét bỏ: "Yếu đuối quá, sau này luyện tập cho tử tế."
Bùi Tử Thanh nhìn nàng với vẻ mặt mờ mịt.
Luyện tập?
Từ đó quá xa vời với hắn.
Trước kia, hắn còn không đủ ăn, lấy đâu ra sức mà luyện tập?
Hắn không hiểu vì sao bây giờ nữ nhân này lại ghét bỏ mình một cách trần trụi, trong lòng có chút khổ sở.
Mới đây thôi, nàng vẫn còn tỏ ra thương xót hắn, vậy mà giờ đây lại bắt đầu ghét bỏ hắn?
Thật là một nữ nhân thất thường.
“Muốn ở lại bên ta, thì không thể quá yếu. Ngươi nhìn Tiểu Đường kìa, tuy nhỏ nhưng sức mạnh lại không nhỏ.”
Hư Tiểu Đường nghe được lời này, hưu một cái nhảy lên bàn, tốc độ cực nhanh, chỉ để lại một vệt sáng trắng mờ.
Tiểu quái thai Bùi Tử Thanh vô cùng kinh ngạc, hắn tự hào về tốc độ của mình, vậy mà cư nhiên còn thua kém con linh thú giống như cục thịt này?
Hư Tiểu Đường mở to đôi mắt đen long lanh đầy biểu cảm nhìn hắn, ra hiệu hắn nhìn về phía mình.
Tiểu gia hỏa giơ lên móng vuốt nhỏ bé mập mạp của mình, trong miệng gầm lên một tiếng "Chi!" vang dội trời đất. Bỗng nhiên, một móng vuốt vồ xuống bàn.
Chiếc bàn gỗ tử đàn đắt tiền kia vốn dĩ rất cứng cáp, nhưng lại bị hằn sâu một dấu móng vuốt.
Móng vuốt đó xuyên thủng toàn bộ chiếc bàn dày.
Đoàn lông xù xù ngẩng đầu liếc hắn một cái, hất hàm đi tới trước mặt hắn.
Bùi Tử Thanh:…
Rõ ràng chỉ là một con linh thú, nhưng biểu cảm lại phong phú hơn cả con người.
Hơn nữa móng vuốt kia uy lực như vậy...
Nếu vồ vào đầu người, chỉ sợ sẽ khiến đầu người vỡ tan.
Bùi Tử Thanh kinh hãi trong lòng, nhìn Hư Tiểu Đường với ánh mắt khác.
Chỉ một con linh thú đã lợi hại như vậy, vậy thì nữ nhân trước mặt kia còn đáng sợ hơn nhiều.
Đang thất thần, một quyển sách bỗng nhiên ném về phía hắn, Bùi Tử Thanh vội vàng bắt được.
Quyển sách bám đầy bụi bẩn, cũng không biết nữ nhân lấy ra từ đâu.
Hắn bị bụi bặm trên bìa sách làm cho sặc sụa, vừa ho khan vừa nhìn nữ nhân kia, không hiểu vì sao.
Nam Diên giải thích: "Bí kíp tu luyện, thử theo cách ghi trên đó xem."
Nàng nhìn ra tiểu hài nhi có linh căn, có thể trở thành tu sĩ.
Thế giới này không khác mấy so với thế giới của nàng, bí kíp tu luyện hẳn là có thể áp dụng, nàng lười dạy dỗ tiểu hài nhi từng bước, chỉ có thể để hắn tự ngộ đạo.
Bùi Tử Thanh lật vài trang, nhìn vào những chữ viết chi chít trên trang, biểu cảm có chút kỳ quặc.
Loại người sinh ra như hắn sao có thể biết chữ?
Nữ nhân này cố ý sỉ nhục hắn sao?
Hư Tiểu Đường ở bên cạnh kêu "chi chi chi" nhắc nhở, Nam Diên mới "à" lên một tiếng: “Là ta hồ đồ, ngươi không phải là Tiểu Đường."
Hư Tiểu Đường tuy chỉ là ấu tể, nhưng Hư Không thú nhất tộc vốn dĩ phi thường, khả năng biết chữ cũng có thể xem như truyền thừa từ thế hệ trước, truyền cho thế hệ sau. Vì vậy, tiểu gia hỏa này không chỉ biết chữ, mà còn nhận biết văn tự của các quốc gia trên thế giới.
Nam Diên suy nghĩ một lát, định nói "Vậy quên đi", nhưng thấy tiểu hài nhi nhìn nàng với đôi mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt mong chờ, bèn nuốt lời lại, sửa lời nói: "Nếu như vậy, ngày mai bắt đầu, ta sẽ dạy cho ngươi biết chữ."
Bùi Tử Thanh chớp chớp mắt, hàng mi dày cũng run rẩy theo. Hắn bỗng nở nụ cười, gật đầu mạnh mẽ về phía nàng.