Thẩm Hoài Lân: "Cho nên anh cần em chúc ngủ ngon mỗi ngày."
Quý Ngọc nở cụ cười: "Cái người này, em cũng có phải thuốc ngủ đâu."
Thẩm Hoài Lân: "Coi như là thù lao để anh tham gia chương trình lần này đi."
Đôi mắt Quý Ngọc dao động: "Được, nếu em có thể nhớ được."
Ham muốn hưởng thụ vật chất của Thẩm Hoài Lân rất thấp, ngay cả đối với yêu cầu về các giải thưởng âm nhạc, còn sống là được rồi.
Điều anh ấy muốn không nhiều lắm, nhưng lại có một trường hợp ngoại lệ, càng muốn buông bỏ thì lại càng thấy bận tâm nhiều hơn.
Anh ấy cũng có lòng tham của người phàm, cũng sẽ mong chờ người nào đó chú ý đến anh nhiều một chút, cũng chẳng cần cô đặt lòng mình vào nhưng chỉ cần thời thời khắc khắc được nhìn thấy là tốt rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play