Thương Châu trở lại bàn làm việc, anh lại nhìn thấy lá đơn từ chức kia, máu nóng bốc lên, đưa tay gạt đồ trên bàn rơi xuống đất.
Trong phòng bầu không khí ngột ngạt, một tiếng động vang lên ngoài cửa.
Gương mặt Lục Lẫm đầy bất ngờ đi tới, có chuyện gì vậy?
Anh ta vừa nhặt món đồ dưới đất lên, cười nói: "Tức giận như vậy, không giống anh ngày thường chút nào."
Hai người là bạn học cấp hai với nhau, gần đây có hợp tác làm ăn, qua lại cũng khá thường xuyên.
Lục Lẫm cảm thấy rất ngạc nhiên, khi nghe thấy chuyện Quý Ngọc động tay, động chân đánh người.
Đây là vị trợ lý xinh đẹp tốt tính mà anh ta biết sao?
Hôm nay, anh ta qua bên này, định góp vui một chút, không ngờ lại gặp phải cảnh này.
Ha ha! Thật náo nhiệt quá đi!
Lục Lẫm nhặt lá đơn từ chức rơi trên mặt đất lên, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Ngọc, đôi mắt tối sầm lại.
Quý Ngọc mặc bộ này thật xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp hơn anh nghĩ.
Bộ váy này rất hợp với cô.
"Đây là đơn từ chức của trợ lý Quý sao? Sao mà lộn xộn vậy?" Ngừng lại một chút, anh ta lại tiếp tục trêu: "Cô muốn từ chức, vậy tôi có thể "cướp" người rồi chứ?"
Thương Châu nhớ trước đây Lục Lẫm cũng hay đùa như thế, nói để Quý Ngọc "nhảy việc" qua chỗ anh ta đi.
Cũng có nhiều người hay đùa như thế, để trợ lý của anh nhảy việc, nhưng mỗi lần như vậy Quý Ngọc đều chỉ cười trừ...
Mắt Thương Châu tối lại, anh nghiến răng hỏi: "Cô muốn từ chức, là để nhảy việc qua bên đó?"
Lục Lẫm nhận thấy nguy hiểm, không dám tìm chỗ chết, vội vàng xua tay nói: "Làm gì có chuyện đó, tôi chỉ đùa chút thôi mà!"
Mặc dù, Quý Ngọc xinh đẹp lại giỏi giang, nhưng "cướp" người là đắc tội với Thương Châu, thế thì có lợi lộc gì.
Lục Lẫm chọc không nổi người này! Chú anh mà biết có mà lột da anh ra mất!
Thương Châu lạnh lùng nhìn, như muốn xuyên thủng Lục Lẫm.
"Tôi thật sự không có mà!" Mắt Lục Lẫm liếc nhanh qua đôi chân Quý Ngọc, giọng nói bắt đầu không kiên định: "... Anh đừng có nghĩ bậy bạ."
Bầu không khí có chút lạ lùng.
Cửa lại bị đẩy ra lần nữa.
Thương Châu cả một bụng tức, không thèm nhìn mà nói: "Đi ra ngoài!"
Trợ lý Lan bị dọa luống cuống lui ra, mười mấy giây sau lại đẩy cửa ra, nhắm mắt nói: "Thương tổng, cuộc họp đã chuẩn bị xong, đang chờ anh qua."
Thương Châu quan sát Lục Lẫm và Quý Ngọc, để chắc chắn người phía sau không nói dối, lạnh lùng bước ra.
Cuộc họp chiều nay rất quan trọng, anh phải tham gia.
——
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người
Nguy hiểm tạm lắng xuống, Lục Lẫm thở phào nhẹ nhõm, sợ thiên hạ chưa đủ loạn hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Trong ấn tượng của anh ta, không phải Quý Ngọc rất trung thành với Thương Châu sao?
Quý Ngọc quay đầu lại nhìn.
Trong truyện, Lục Lẫm là một trong những nam phụ có quan hệ với nhân vật phản diện.
Chẳng những thế, Lục lẫm còn giới thiệu Quý Ngọc với chú nhỏ của anh ta....
Đến bây giờ, người điều hành nhà họ Lục vẫn do chú nhỏ của Lục Lẫm đảm nhận, người đàn ông độc ác kia có rất nhiều vụ làm ăn phi pháp ở nước ngoài, chẳng qua là những vụ làm ăn sạch sẽ trong nước thì giao cho cháu mình xử lý.
Cha mẹ Lục Lẫm mất sớm, chú nhỏ nuôi anh lớn, hai chú cháu hơn kém nhau mười tuổi, mối quan hệ giữa hai người cũng rất tốt.
Quý Ngọc vẫn luôn biết Lục Lẫm có ý với mình, bởi vì bình thường khi làm việc chung, những lúc tranh cãi căng thẳng, Lục Lẫm vẫn luôn có ý tứ, nhưng cô cũng chỉ qua loa lấy lệ.
Bạn làm ăn của Thương Châu đều là do cô âm thầm liên lạc, đón tiếp, cô trẻ trung, xinh đẹp lại còn độc thân nên chắc chắn sẽ thu hút không ít sự chú ý.
Dù không phải ông chủ, thì bà chủ cũng sẽ để mắt.
Mà cô cũng không phải cái thùng rác, gì cũng nhận, những người đàn ông mà cô làm quen đều là gia đình danh giá xuất chúng, năng lực tốt, đương nhiên là phải chưa có gia đình.
Nhưng giờ cô lại không muốn.
Quý Ngọc nhìn anh ta một cách sâu xa rồi quay đầu đi.
Lục Lẫm bị cô trừng mắt một cái, xương cốt đều mềm nhũn.
Ba phần đoan trang, ba phần mê hoặc, bốn phần xinh đẹp, những sự mâu thuẫn này kết hợp lại, thật đặc biệt.
...
Trước đây, Lục Lẫm cảm thấy Quý Ngọc rất đẹp, nhưng là kiểu ưu nhã, nhẹ nhàng nhưng không sự quyến rũ như hôm nay.
Chết dưới váy mỹ nhân, làm quỷ cũng phong lưu. Trong không khí tựa như có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô.
Trước kia, Lục Lẫm chỉ cảm thấy Thương Châu là tên quái thai cuồng công việc, giờ mới thấy nghi ngờ.
Cmn, ở cạnh đại mỹ nhân như vậy mà không có chút động lòng...
Chẳng lẽ bất cmn lực?
——
Thương Các hẹn Quý Ngọc cùng đi xem biểu diễn ca nhạc, năm rưỡi chiều, đúng giờ cậu ta tới đón Quý Ngọc.
Party hôm ấy, lúc cậu ta nói chuyện trên trời dưới đất với Quý Ngọc, thì phát hiện ra cô rất thích âm nhạc, cũng thích ban nhạc Hành Tinh giống mình rất bất ngờ, nên mời cô đi chơi cùng.
Thế mà trợ lý Quý cũng đồng ý.
Hứa Tri nghe nói là đi xem concert, vội vàng sáp tới nói: "Concert của ban nhạc Hành Tinh hả? Em cũng muốn đi!"
Hôm nay, cô nói xấu sau lưng còn bị ma vương nghe thấy, cô mà ở đây chắc chắn sẽ bị hành tới chết! Dù sao, cô cũng tính bỏ chạy với nữ thần bất cứ lúc nào!
Càng đông càng vui, Thương Các vui vẻ đồng ý, vé concert sớm đã bán hết rồi, nhưng cậu ta muốn có thì cũng đơn giản thôi.
Trong cuộc họp, Thương Châu làm cú headshot, mặt đen bước ra ngoài.
Anh nhìn thấy Thương Các thì có hơi bất ngờ. Cái tên dốt nát này sao lại tới đây rồi?
Thương Các làm boss được vài tháng, nhiều người đi qua đều chào hỏi cậu ta.
Cậu ta vui vẻ đến hỏi thăm anh trai mình, thẳng thắn nói tới đón trợ lý Quý đi chơi~
Thương Châu nghe xong đành phải nhẫn nhịn, Quý Ngọc muốn đi concert với cái đám trẻ trâu miệng còn hôi sữa này?
Cô còn tâm trạng làm mấy việc này?
"Trợ lý Quý bận lắm, giờ không đi được." Quay mặt sang, Thương Châu nghiêm mặt nói với Quý Ngọc: "Chỗ tôi còn mấy văn kiện, cô xem xong rồi làm một bản kê cho tôi."
Quý Ngọc gật đầu: "Ok, nhưng phải ngày kia mới xong."
"Ngày kia?" Thương Châu cau mày.
"Tôi sắp tan làm, cuối tuần tôi không tăng ca."
Hôm nay là thứ sáu.
Thương Châu mặt lạnh như băng, cắn chặt răng nói: "Cô muốn thôi việc cũng được, nhưng cô không thấy đơn từ chức của mình sơ sài quá sao? Sáu mươi hai chữ có thể nói hết sao."
Quý Ngọc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Nếu như cần sáu nghìn chữ mới nói rõ được, vậy tôi viết xong rồi đi."
Cô quay đầu nói Thương Các xuống dưới lầu chờ một lát, nói mình làm xong việc sẽ tới ngay, rồi mở máy tính ra.
Thương Các cảm thấy anh trai nhà mình thật quá đáng, chần chừ một lúc, dưới khí thế của Thương Châu, giận mà lại chẳng dám nói gì đành rời đi.
Thương Châu đứng lại nhìn cô hai phút, rồi mới trở về phòng làm việc.
Mười phút sau, Quý Ngọc gửi đơn từ chức đã viết xong tới, xách túi lên, kéo Hứa Tri đi cùng.
Không nhanh chân là không đi được nữa đâu.
Trên mặt Hứa Tri đầy mơ hồ, cô biết chị Quý có thể giải quyết mọi chuyện trong vòng mười lăm phút, dù sao cũng rất ngắn, nhưng đơn từ chức sáu ngàn chữ sao lại viết nhanh như thế chứ?
Chị Quý trâu bò thật!
Thương Châu giữ được người như mong muốn, tâm trạng hơi vui vui, ngẩng đầu lên thì nhận được nhắc nhở email mới.
Quý Ngọc gửi tới, anh mở mail ra.
Kính thưa ban lãnh đạo:
Chào ngài!
Tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc, tôi muốn thôi việc...
Một câu lặp lại rất nhiều lần, thêm cả kí tên đầu cuối lá đơn. Không nhiều không ít vừa đúng sáu ngàn chữ.
Lục Lẫm vẫn chưa đi nên tới bên cạnh liếc liếc, nhịn cười nói: "Không ngờ... trợ lý Quý còn hài hước như vậy, cô ấy không hợp với cậu đâu, để tới công ty tôi đi."
Đây là Quý Ngọc làm qua loa cho có.
Thương Châu tức giận nói: "Cậu im đi."
Cô lại dám to gan như vậy!
Lục Lẫm nhún vai, anh ta nhớ tới bộ dạng trừng mắt của cô, thật là phong tình...
Không để ý tới ngọn núi lửa đang bốc khói này nữa, nói mình bận việc rồi vội vã rời đi.
Có lẽ, cô vẫn chưa đi xa.
Giờ tan tầm đông đúc, phải chờ thang máy, Lục Lẫm sợ không kịp, đành chạy thang bộ xuống.
Thể lực anh ta rất tốt, vừa xuống bãi đỗ xe đúng lúc Quý Ngọc đang xuống thang máy.
Lục Lẫm thở hổn hển, điều chỉnh nhịp tim đang đập loạn lên vì vận động nhiều, lộ ra hàm răng trắng: "Tôi đi cùng cô, mọi người đều là bạn bè quen biết, càng đông càng vui, tôi không giống cái tên Thương Châu nhạt nhẽo kia đâu."
Quý Ngọc nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Anh còn chẳng bằng anh ấy."
Công bằng mà nói, Thương Châu đẹp trai, thông minh giỏi giang, ít nói, nhưng lại là người xuất sắc nhất trong đám cùng lứa.
Rất nhiều nữ minh tinh muốn gả vào hào môn, mà vài người giàu thì muốn có một người vợ nổi tiếng, mượn điều này để quảng cáo và tiến thêm một bước lên tầng cao hơn.
Chuyện này vốn là trao đổi lợi ích, chỉ là có vài nữ minh tinh không biết nhìn người, sau khi kết hôn, chẳng những không có cuộc sống như mong muốn, vì chồng phá sản, mà còn phải làm công việc khác để trả nợ.
Nhưng gả cho Thương Châu thì sẽ không, vì tiền đồ của anh rộng mở.
Nhà họ Thương giàu có từ rất lâu rồi, nhưng bởi vì hai người chèo lái hai đời liên tiếp tư chất đều tầm thường, lúc cảm thấy mình sắp bị đá ra khỏi giới, đột nhiên lại xuất hiện một Thương Châu, ngăn cơn sóng lớn giữ được vinh quang, khiến cho địa vị của nhà họ Thương ngày càng cao.
Biết người trước mặt nói thẳng nói thật, Lục Lẫm không vui cho lắm.
Quý Ngọc cũng lười để ý đến trái tim thủy tinh của đối phương, cô cũng không rảnh để xã giao, đẩy Lục Lẫm qua một bên nói: "Chúng ta có quen nhau, nhưng không được coi là bạn, anh tránh đường nào."
Nụ cười trên khóe môi cô lộ vẻ khinh miệt.
Giống như đang nói, tôi hiểu ý tứ của tên khốn anh, nhưng tôi không bị anh gạt đâu, cũng chẳng để cho anh toại nguyện.
Rõ ràng chỉ là đẩy nhẹ một cái, mà cả người Lục Lẫm đều lùi về phía sau một bước.
Giống như bị đánh lén.
Sau khi, Quý Ngọc rời đi anh ta mới lấy lại tinh thần.
Anh bị kiểu khiêu khích ấy khơi dậy ham muốn chinh phục, khó mà kìm lòng được.
Tên Thương Châu này thật quá đáng! Bản thân mình anh không được còn không cho anh ta ăn nữa!
——
Hai chiếc xe thể thao mui trần lướt qua, thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.
"Em còn tưởng không đợi được, không ngờ chị Quý lại nhanh thế đấy." Thương Các cười cười nhắc lại chuyện ban nãy.
Mặc dù, hơi thấy có lỗi với anh hai, cơ mà sướng thật!
Những người khác ở trên xe rối rít bội phục.
Là Thương Châu đấy! Đám người bọn họ, từ nhỏ nghe thấy cái tên này đến mức mòn cả lỗ tai rồi.
Chị Quý thế mà lại có thể "dạy dỗ" được! Hâm mộ quá!
"Chị Quý, chị thôi việc thật à?" Thương Các hỏi lại.
"Nhìn cậu cũng chẳng bất ngờ lắm nhỉ."
"Thôi, chị có thể chịu được anh trai nhiều năm như vậy đã là superman trong lòng em rồi! Chuyện đấy có gì mà bất ngờ chứ!" Thương Các chép miệng.
Anh đang nói thật.
"Chị Quý, chị thích ban nhạc Hành Tinh thật à?" Hứa Tri bất ngờ, trước giờ chưa từng thấy Quý Ngọc nghe nhạc của ban nhạc này.
"Ừ, thích lắm." Giọng Quý Ngọc nhàn nhạt.
"Chung idol rồi! OMG em thích bọn họ từ hồi mới debut, nhất là hát chính Thẩm Hoài Lân, thật muốn biết phải như nào mới tán được người đàn ông như vậy nhỉ?"
Thẩm Hoài Lân được gọi là cái máy hút fans di động ~ Fans rất mê cái dáng vẻ lạnh lùng của anh ta.
"Chuyện này, chị cũng không biết."
Quý Ngọc nghĩ nghĩ một chút, một người mười năm không đổi avatar và chữ kí, chắc không ai có thể tán được đâu.
"Đúng rồi, mọi người đã nghe tin này chưa, nghe nói trước khi debut bọn họ là bốn người đi hát ở quán rượu, còn có một người là nữ, hình như tên là... Tiểu Tường Vi? Nhưng đã rời nhóm rồi."
"Tiểu Tường Vi? Tên gì mà quê thế? Này chị Quý biết không?" Hứa Tri quay lại thuận miệng hỏi.
Quý Ngọc đè xuống cảm giác xúc động trong lòng, giọng nói bình tĩnh: "Chưa nghe bao giờ."
"Đúng rồi, sao lại có người muốn rời khỏi ban nhạc Hành Tinh nhỉ? Lại còn trước khi debut, đầu óc có vấn đề à?" Có người nói đùa.
Đề tài này nhanh chóng bị lãng quên, mọi người lại tiếp tục nói nói cười cười.
Ngu ngốc đến mức nào mới rút lui khỏi ban nhạc Hành Tinh? Còn là nữ? Dưa này không thể ăn được.
Xe tới sảnh ngoài concert, trời đã tối, trên sân cỏ dựng khá nhiều lều trại, bầu không khí đông vui.
Tối nay có buổi biểu diễn của ban nhạc Hành Tinh, còn đông hơn hôm qua, thật sự là lễ hội của người trẻ.
Mặc dù, chưa chính thức bắt đầu, nhưng trên sân khấu đã có rất nhiều màn biểu diễn nhiệt huyết của các khách mời.
Ánh đèn lấp lánh, bầu không khí đã bắt đầu sôi động.
Sau khi mọi người đến nơi, Thương Các cười nói: "Chị Quý lần đầu tiên tới chỗ này, lát nữa em sẽ đưa chị đi chơi."
Quý Ngọc đảo mắt một vòng, không nói gì.
Nhiều năm rồi, cô vẫn luôn tránh tới những nơi như vậy.
Không thể chạm tới ước mơ, cô cũng chỉ có thể cố gắng sống thật tốt, ép mình không được quay đầu nhìn về quá khứ.
"Nhiều chàng trai ở đây để ý chị lắm đấy, nhưng bọn họ không dám tới bắt chuyện!" Thương Các chỉ chỉ áo vest trên người Quý ngọc, "Chị, trông chị cứ như đại boss tới kiểm tra nhân viên vậy, chẳng giống đang đi chơi tẹo nào!"
Quý Ngọc suy nghĩ một chút, đưa tay cởi áo khoác trên người xuống, vắt lên tay mình.
Bên trong cô mặc chiếc váy liền thân màu đen, không quá lộ liễu, xinh đẹp nhưng có phần lạnh lùng, chẳng ai có thể rời mắt được.
Thương Các trợn tròn mắt, không nhịn được thốt lên: "Mẹ ơi! Giờ cả mấy cô gái khác cũng quay lại nhìn! Trước giờ, em chưa từng được nở mặt nở mày như này! Chị Quý mau lên ôm lấy tay em đi!"
Trước giờ, hóa ra đống âu phục và áo sơ mi kia đã che khuất đi vẻ đẹp phóng khoáng của Quý Ngọc!
Mặc như vậy là thầu cả cái concert luôn chứ còn gì nữa!
Đỉnh cao cuộc đời! Cậu ta có thể dựa vào chị Quý bên cạnh, để thu hút ánh nhìn của bất cứ chị gái nào ở đây