Ở MẠT THẾ TÔI XÂY DỰNG THỊ TRẤN HY VỌNG

Chương 1. Bị trói buộc với hệ thống


3 tháng

trướctiếp

Đột nhiên Miêu Tuệ Tuệ tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, lòng còn sợ hãi sờ sờ đỉnh đầu của mình, việc mình bị một vật rơi từ trên trời xuống đầu quá chân thực.

Đến bây giờ, cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng cái cảm giác đau buốt đầu và cả cảm giác máu tươi chảy ra từ hai mắt.

Cô ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, cỏ xanh mướt, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ như khẽ vuốt khuôn mặt của cô gái trẻ.

Từ từ… Cỏ xanh ư? Nhà của cô rõ ràng ở tận tầng 28, tại sao có thể thấy cỏ xanh?

Trong nháy mắt, đầu óc Miêu Tuệ Tuệ rất căng thẳng, nhìn bốn phía xung quanh mới phát hiện, nơi này cũng không phải phòng của cô!

Tay cô lập tức siết chạy lại, túm chặt lấy góc chăn, đã xảy ra chuyện gì vậy? Bọn buôn người đã bắt cóc mình sao?

- Đã phát hiện ra ký chủ đã thức tỉnh, bắt đầu trói buộc với hệ thống của trấn nhỏ…. Trói định thành công, xin ký chủ hãy đặt tên cho thị trấn nhỏ.

Âm thanh đột ngột vang lên trong đầu khiến Miêu Tuệ Tuệ giật mình, thiếu chút nữa từ nhảy dựng trên giường.

- Là ai đó? Đây là trò đùa dai của ai vậy? Để tôi nói cho mà biết, tôi sẽ báo cảnh sát!

Miêu Tuệ Tuệ vừa nói, vừa trộm ấn nút khẩn cấp trên điện thoại để báo cảnh sát.

Giây tiếp theo, bốn chữ “không có tín hiệu” to đùng xuất hiện ở trên màn hình.

Miêu Tuệ Tuệ không khỏi bất mãn, đây là chỗ núi sâu rừng già nào vậy? ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có.

- Ký chủ đừng nóng nảy, ở thế giới ban đầu cô đã chết, chính hệ thống tôi đã đưa cô xuyên đến thế giới hiện tại, sự tồn tại và tất cả các mối quan hệ ở thế giới trước đây của cô đã bị xoá.

Vừa dứt lời, trước mắt Miêu Tuệ Tuệ xuất hiện một cái màn hình trong suốt lơ lửng ở trên không, bên trên màn hình đúng là đang phát lại cảnh tượng cô bị vật thể rơi từ trên trời đập vào đầu chết.

Hình ảnh này quả thật máu me đến kinh dị. Miêu Tuệ Tuệ ngây ngẩn cả người, hoá ra cái kia không phải ác mộng, mình thật sự đã chết. Tin tức này thật sự khiến cô khó chấp nhận.

Sau một lúc tinh thần sa sút, Miêu Tuệ Tuệ lại suy nghĩ cẩn thận, mình chính là cô nhi, độc lai độc vãng, không có một người bạn thân nào, như vậy sống ở thế giới nào mà chả được.

Hơn nữa, cô vốn đã chết rồi, hiện giờ lại có cơ hội làm lại cuộc đời, đáng lẽ ra cô phải vui mừng mới đúng chứ người bình thường làm gì có cơ hội tốt như vậy.

Bình thường cô rất hay xem các loại tiểu thuyết về ngày tận thế cho nên cũng không xa lạ gì đối với mấy hệ thống như này.

- Cô hãy đặt tên cho trấn nhỏ, sau đó cùng với hệ thống che chở cho những người dân gặp khó khăn trong việc sinh tồn ở tận thế, thành lập một ngôi làng hạnh phúc ấm no.

- Tận… Tận thế? Chắc không phải nơi zombie đi khắp mọi nơi trên đường như tôi nghĩ đúng không?

Đầu óc của Miêu Tuệ Tuệ có chút không rõ, hiện tại thu hồi lại câu nói vừa nãy của mình còn kịp không vậy?

- Không phải như vậy đâu.

Miêu Tuệ Tuệ chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại nghe hệ thống nói thêm: 

- Ngoại trừ zombie, còn có động vật biến dị và thực vật biến dị.

Miêu Tuệ Tuệ: ….…

- Ký chủ xin yên tâm, hệ thống tôi có thể bảo đảm người bên trong trấn nhỏ và bản nhân ký chủ tuyệt đối an toàn.

Miêu Tuệ Tuệ không nói thêm gì, đẩy cánh cửa của căn phòng mình đang ở, bên tay phải có hai căn nhà tranh, xung quanh là miếng đất trống siêu to khổng lồ, to đến mức nhìn không thấy hết.

Đi được một lúc, có thể nhìn thấy trấn nhỏ được bao quanh bởi các thanh sắt lớn và nhọn. Mà ở bên trong và bên ngoài bức tường sắt là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. 

Đi đến trước bức tường sắt, đập vào mắt cô là khung cảnh hoang tàn đổ nát, toàn bộ thành phố đã bị phá hủy nặng nề. Trong không khí toàn là mùi máu tanh hôi, thỉnh thoảng bên ngoài còn có động vật chạy qua, Miêu Tuệ Tuệ chắc chắn rằng đó không phải mấy động vật bình thường.

Mấy con chuột còn mọc răng nanh đỏ cực sắc nhọn còn có hai đôi mắt đỏ ngầu như máu, đáng sợ hơn mấy bụi cỏ dại nhe răng ở ven đường, mấy bông hoa kết hợp với mấy dây leo cắn vỡ đường xi măng.

Một zombie từ xa loạng choạng đi tới đây, làn da trên mặt đã thối rữa, trên người chỗ nào cũng là mấy cái lỗ to lõm lại, trong lỗ còn có mấy con giòi bò lúc nhúc, từ bên trong miệng còn có một vật thể màu đen không rõ là gì. 

Miêu Tuệ Tuệ rốt cuộc nhịn không được, cúi xuống nôn mấy bãi. Tuy nhiên may mắn thay, mấy động thực vật cùng với con zombie này có vẻ như không thấy cô và cái trấn nhỏ này.

Cô không thể quay trở lại cuộc sống trước kia, việc này cô tự mình hiểu, một mình cô tuyệt đối không thể sinh tồn ở cái nơi quỷ quái này. 

Có thêm hệ thống ở đây, cuộc sống của cô sẽ dễ dàng hơn nhiều, ít nhất an toàn của cô có thể bảo đảm.

Nhìn thành phố bị phá huỷ trước mắt, Miêu Tuệ Tuệ nhẹ giọng nói: 

- Đặt là trấn nhỏ Hy Vọng đi.

- Đặt tên thành công, ký chủ hãy mở ra giao diện của hệ thống để xem xét địa hình của trấn nhỏ cùng với hướng dẫn thăng cấp.

Âm thanh máy móc của hệ thống có vẻ đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Miêu Tuệ Tuệ trở lại căn phòng vừa rồi, đổ một ly nước ấm, mở ra giao diện của hệ thống để kiểm tra.

Căn phòng này cô sẽ tiếp tục ở trong tương lai, hệ thống nói đây là nhà của trưởng trấn, nó sẽ thăng cấp cùng với trấn nhỏ, đây cũng là một nơi tuyệt đối an toàn, không có sự đồng ý của cô, không ai có thể tiến vào đây.

Trên giao diện mà hệ thống xây dựng, tổng cộng có năm cột chính: nông nghiệp, công nghiệp, sinh hoạt, giáo dục, giao thông.

Hiện giờ, mấy cái cột này đều có màu xám không thể nhấp vào, chỉ có cột sinh hoạt được mở khoá hai phần, cũng chính là hai ngôi nhà tranh đơn sơ mà Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy ở bên ngoài. 

Thêm cột nông nghiệp cũng được mở khóa phần hạt giống lúa mì, có thể dùng cho trồng trọt, mặt khác chỉ có thăng cấp mới có thể từ từ mở khóa các chức năng khác.

Điều khiến Miêu Tuệ Tuệ kinh ngạc chính là cột giao thông, chẳng lẽ sau này sẽ có xe ô tô hoặc là xe buýt sao? Đến lúc đó, có phải cô sẽ có cơ hội đi ra ngoài nhìn xem?

Càng nghĩ lại càng có chút mong chờ!

Căn nhà tranh kia tuy đơn sơ nhưng vẫn có thể sinh sống được bên trong, nhưng yêu cầu là phải trả tiền bảo trì phòng ốc, một ngày tốn hai mươi tinh hạch cấp một. 

Một tháng hết 580 tinh hạch cấp một. Nếu sau này trấn nhỏ ngày càng tăng cấp, phí tinh hạch sẽ ngày càng tăng lên. Phí bảo trì này tương tự như tiền thuê nhà.

Trong đây cũng có ghi hướng dẫn cách đổi tinh hạch, một trăm tinh hạch cấp một tương đương với một tinh hạch cấp hai, một trăm tinh hạch cấp hai tương đương với một cái tinh hạch cấp ba, cứ tính tăng dần như vậy.

Tất cả các loại năng lượng cần thiết của tòa nhà như: điện, nước, ánh sáng tín hiệu đều do hệ thống cung cấp, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Miêu Tuệ Tuệ phải đưa đủ tinh hạch để hệ thống nâng cấp vận hành.

- Nếu tôi không thể kiếm đủ tinh hạch để thăng cấp thì sao?

Miêu Tuệ Tuệ hỏi.

- Khi nguồn năng lượng của hệ thống bị cạn kiệt, hệ thống sẽ lâm vào trạng thái ngủ đông, trấn nhỏ cũng sẽ biến thành trấn nhỏ bị vứt bỏ, không thể tiếp tục phát triển, cũng không hề che chở cho bất kì người nào, zombie có thể tùy ý ra vào đây, động thực vật biến dị cũng sẽ chiếm cứ nơi này.

Hệ thống thành thật nói.

Nghĩ đến cái cảnh tượng kinh hoàng đó, Miêu Tuệ Tuệ không khỏi rùng mình, nếu một ngày đó thực sự tới, bản thân mình nhất định sẽ bị ăn đến mức xương cốt không còn.

Ở trấn nhỏ này cũng có quy định riêng, không thể đánh nhau ẩu đả, không thể cướp đoạt tài sản của người khác, không thể phóng uế bừa bãi. Điều cuối cùng là, quyền lực của trưởng trấn đứng trên quy tắc.

Miêu Tuệ Tuệ không khỏi chậc chậc lưỡi, nếu gặp phải một người có dã tâm, sợ rằng sẽ tự thành lập vương quốc của chính mình.

Miêu Tuệ Tuệ còn đi nhìn thoáng qua căn nhà tranh đơn sơ, ở trong khoảng đất trống mênh mông như này nhìn hai căn nhà tranh có chút lẻ loi. Nhìn từ bên ngoài, mái nhà tranh mỏng manh yếu ớt tới mức có thể dễ dàng bị gió thổi bay. 

Mấy bức tường đất cũng không được mịn màng, cứ gồ ghề lồi lên như mấy cục mụn. Căn nhà tranh này ngoại trừ việc hơi to một chút thì chẳng có cái lợi thế nào cả.

Miêu Tuệ Tuệ có chút lo lắng đi vào xem, không nghĩ tới, không gian bên trong lại tốt hơn một chút so với tưởng tượng của cô.

Nhà tranh chỉ có một tầng, bên ngoài là một đại sảnh, lắp thêm một cái đèn led, còn có thêm một quầy lễ tân đơn giản, phía sau là một người máy có cái đầu tròn.

- Xin chào Trưởng trấn, cô có yêu cầu gì không?

Người máy phát hiện có người lại đây, sau khi rà quét một phen nhanh chóng xác định được thân phận của Miêu Tuệ Tuệ.

Miêu Tuệ Tuệ bị trí thông minh của nó làm cho kinh ngạc, ngây người một hồi mới nói: 

- Tôi muốn đi xem phòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp