Khương Lạc từ trong túi lấy ra hai cái vòng ngọc cùng một chiếc trâm ngọc dỗ dành Kỷ Thư nói: “Đây là mới vừa đổi lấy, thích không?”
Kỷ Thư quả nhiên lập tức đã bị dời lực chú ý, yêu thích không buông tay mà thưởng thức vòng ngọc cùng trâm ngọc, trực tiếp đem mái tóc đen nhánh dài mượt của mình buông xuống, sau đó dùng ngọc trâm búi tóc: “Đẹp không?”
Giai nhân thu thủy con mắt sáng, doanh doanh mà đứng, sao có thể khó coi?
Khương Lạc nhìn Khương Nghị trên giường ngủ say thành hình chữ đại (大), trong lòng vừa động, ôm lấy người đi đến một bên.
Cuối cùng một giờ sau Kỷ Thư mới có thể ăn cơm trưa. Kỷ Thư đỏ hốc mắt lại đỏ mặt, tức giận mà ăn gà cho hả giận.
“Được rồi, đừng tức giận, chờ anh nghỉ phép anh mang em đi trạm thu về trong huyện thành lấy ít đồ được không?” Khương Lạc ăn uống no đủ, ngữ khí so ngày bình thường còn ôn nhu sủng nịch hơn, kém chút nữa đem Kỷ Thư ôm lên đùi mình ăn cơm.
“Trạm thu về?” Hai mắt Kỷ Thư sáng rực lên: “Bên trong có phải có rất nhiều thứ tốt không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play