“Anh hai, anh có phải giống như mẹ nói cưới vợ liền quên em gái?” Khương Tuệ nghe được Khương Lạc nói lời cự tuyệt lập tức nước mắt liền rơi xuống, cô ta vẫn không thể tin người anh hai từ nhỏ đến lớn đối với cô ta nói gì nghe nấy thế nhưng sẽ cự tuyệt cô ta, bất quá cô ta cũng không dám làm lớn chuyện, cô ta tuy rằng được nuông chiều tùy hứng đã quen, nhưng không biết vì cái gì cô ta luôn có chút sợ Hà Tú Bình.
Hơn nữa cô ta theo bản năng không nghĩ ở tiệc đầy tháng của Khương Mật gây chuyện, ngay cả khóc cũng là đè thấp tiếng khóc, bộ dáng nhìn qua càng thêm đáng thương.
“Cô út nói rất đúng, đừng nói là đã quên em gái, ngay cả mẹ tôi cũng đã quên.” Khương Lạc vẻ mặt như cũ không sao cả, ngữ khí lại phá lệ nghiêm túc: “Lần trước cô mượn quần áo giày của vợ tôi còn chưa trả, nếu không tôi không ngại mỗi ngày ở trước cửa nhà máy chờ cô.”
Hai người đều là công nhân xưởng dệt, Khương Tuệ đó muốn trốn cũng tuyệt đối không trốn được.
Khương Tuệ nghe vậy thì choáng váng, như thế nào áo lông còn không lấy được về tay, ngay cả quần áo giày lúc trước cũng không còn?
Phải biết rằng Kỷ Thư tuy rằng người lớn lên chẳng ra gì, nhưng quần áo giày của cô đều là hàng hóa đắt tiền, cô ta mặc ra ngoài rất có mặt mũi, trong xưởng không ít người còn tưởng cô ta sinh ra trong gia đình cán bộ.
“Ai hiếm lạ những bộ quần áo, tất cả em đều ném đi rồi.” Khương Tuệ luyến tiếc, lập tức nói dối là ném đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play