“Như thế nào không giống nhau?!” Lâm Nhuận Phương không thể tin mà nhìn Khương Tế, rốt cuộc tức giận trong lòng không chịu được trở nên phẫn nộ: “Hà Tú Bình cô ta sinh con chẳng lẽ so với bất cứ ai đều quý giá hơn sao?”

Khương Tế cũng biết mình nói sai, nhưng từ trước đến nay miệng lưỡi hắn vụng về muốn giải thích cũng không biết nói gì, đành phải ngồi một bên trầm mặc, lẳng lặng mà nghe tiếng khóc của ba mẹ con.

Lâm Nhuận Phương ôm hai con gái khóc lớn nói: “Bà nội hai đứa coi thường mệnh hai đứa cùng mẹ cũng được, ai bảo hai đứa là bồi tiền nữ, nhưng không nghĩ tới cha ruột hai đứa cũng coi hai đứa thành như vậy! Cứ tiếp tục sống như vậy, không bằng ba mẹ con chúng ta hiện tại đi nhảy sông, cũng để cho cha ngươi toàn tâm toàn ý mà nuôi con gái người khác!”

Đại Nha Nhị Nha bị dọa sợ, khóc lớn mà ôm Lâm Nhuận Phương: “Mẹ không nhảy sông! Không nhảy sông!”

“Không nhảy sông chúng ta nơi nào còn đường sống?” Lâm Nhuận Phương thật sự cảm thấy tuyệt vọng: “Trong lòng trong mắt cha con chỉ có con gái người khác, hiện tại đưa tiền mua trứng gà là chuyện nhỏ, ngày sau nói không chừng còn phải bán các con vì con gái người ta đấy.”

Khương Tế thấy cô ấy càng nói càng thái quá, thô cổ đỏ mặt nói: “Cô nói hươu nói vượn! Khương Tế tôi là cái loại súc sinh sẽ bán con gái sao?”

“Anh không phải, nhưng cũng kém không xa, vợ con anh phải chịu lạnh chịu đói, anh còn phải phùng má giả làm người mập cho người ta trứng gà!”

“Tôi còn chưa nói cái gì, cô như thế nào chỉ nói chuyện trứng gà không rời?” Khương Tế vừa tức vừa bất đắc dĩ.

Lâm Nhuận Phương cười lạnh nói: “Vậy anh dám thề không cần lấy tiền của nhà chúng ta đi giúp mẹ anh mua trứng gà?”

Khương Tế nghe vậy bị nghẹn lời, bởi vì vừa nãy xác thật mẹ hắn nói với hắn nghĩ cách lấy chút trứng gà trở về.

Lâm Nhuận Phương đương nhiên nhìn ra ý nghĩ trong mắt hắn, mặt sắc lạnh nói: “Hiện tại tôi nói rõ cho anh biết, trong nhà không có tiền, tiền tôi đều dùng mua vải bông cùng bông rồi, anh nếu không ngại mất mặt, anh đi vay tiền cho em trai anh tạo mặt mũi đi!”

Nói xong lau khô nước mắt tiếp tục thu dọn đồ, bằng không cô ấy sợ động tác chậm một chút, những đồ như vải bông cùng bông thật sự sẽ đem đi đổi trứng gà.

Những lời này xem như thức tỉnh Khương Tế bảy phần, hắn tuy rằng trung thực, nhưng là người thập phần sĩ diện, bảo hắn ăn nói khép nép đi vay tiền, hắn tuyệt đối sẽ không đi.

Chỉ là mẹ Khương bên kia lại thúc giục, Khương Tế đành phải lại tới tìm Khương Lạc thương lượng, rốt cuộc trong suy nghĩ của hắn, em trai cũng là người người giống hắn, chỉ cần cha mẹ cao hứng, những ngày bọn họ khốn khổ cũng không có quan hệ.

Vợ không hiểu, nhưng em trai ruột của hắn nhất định sẽ hiểu!

Khương Tế hoàn toàn đã quên ban ngày Khương Tế nói qua, gió tuyết lớn lại ra cửa.

Kỷ Thư từ sáng sớm đoán được Khương Tế sẽ qua, cho nên cô cùng Khương Lạc ăn xong cơm trưa liền bắt đầu chờ.

Nhìn Khương Tế trước mắt nước da ngăm đen khuôn mặt thật thà, Kỷ Thư thở dài, cốt truyện này thật là tạo nghiệt, vì để toàn bộ người trong thế giới này phụng hiến Khương Mật, đem Khương Tế đắp nặn thành người ngu hiếu đến cực điểm, giống như con bò già không có lí trí.

Khương Tế bị hai người đánh giá, cả người không được tự nhiên, nhưng vừa nhớ tới dáng vẻ khóc lóc của vợ mình, vẫn là căng da đầu nói ra ý đồ đến đây.

Kỷ Thư ôm Tiểu Nghi Nhi, bình tĩnh nói: “Anh cả, Mật Mật là con gái chú ba, anh làm bác cả có phải nhiệt tình quá mức không?”

Khương Tế co quắp nói: “Đều là con cháu Khương gia……”

"Vậy anh có nghĩ tới trong lòng em cũng là con cháu Khương gia không? Đại Nha Nhị Nha nhà anh cũng là con cháu Khương gia?” Kỷ Thư lại nói: “Nếu đã phân nhà, vậy nhà ai có cách sống nhà đó, nếu không lấy được trứng gà, vậy vì cái gì còn muốn hai nhà chúng ta lấy tiền ra để tam phòng mở tiệc? Chẳng lẽ mẹ cho rằng hai nhà chúng ta có tiền có thể lấy ra trứng gà, nếu bà ấy thật sự muốn lấy trứng gà để vui mừng, vậy để chú ba nghĩ cách lấy.”

“Đều là người thân với nhau, anh em trong nhà cùng nhau hỗ trợ không thể quá so đo.” Khương Tế bất mãn mà nhìn về phía Khương Lạc, tựa hồ răn dạy anh quá mức dung túng vợ mình, không có quy củ.

Kỷ Thư tán đồng gật gật đầu nói: “Anh em trong nhà giúp đỡ nhau khẳng định không sai, nhưng mấy năm nay tựa hồ chỉ có chúng ta giúp đỡ chú ba, chú ba theo lẽ thường hẳn phải giúp lại nhưng chúng ta nửa phần cũng chưa được chịu ân huệ chú ba.”

Khương Tế còn muốn phản bác, lại bị Kỷ Thư ngắt lời nói: “Một nhà tam phòng đi theo sau cha mẹ chồng ăn no mặc ấm, nhưng Đại Nha Nhị Nha nhà anh chịu lạnh chịu đói, khi chúng em bị đuổi tới căn nhà cũ nát đói khổ lạnh lẽo, tam phòng có từng bố thí cho chúng em nửa phần.”

Tựa hồ trong mắt Kỷ Thư quá mức lạnh lẽo, Khương Tế giật giật môi thế nhưng chưa nói ra gì được.

“Phân nhà chính là người ba nhà, tam phòng không thể đánh cha mẹ chồng sau đó tới bóc lột hai nhà chúng ta.” Kỷ Thư lời nói thấm thía nói: “Anh cả anh hiếu thuận, cho rằng hiếu kính cha mẹ nhiều không ngại, giúp đỡ em trai nhiều lần không sai, nhưng anh không thể vì bọn họ mà đem người trong nhà mình đẩy vào hố lửa.”

“Cô lời này nói cũng quá nặng……” Khương Tế không dám lại nhìn Kỷ Thư, nhỏ giọng phản bác nói.

“Bản thân anh ngẫm lại xem nhìn Đại Nha Nhị Nha với nhìn con gái chú ba xem.” Kỷ Thư nói: “Đều đã kết hôn đã làm cha, dựa vào cái gì chú ba có thể mặt dày vô sỉ tránh ở phía sau mẹ chồng hút máu hai nhà chúng ta?”

Khương Tế muốn phản bác Kỷ Thư nói, cho rằng lời này cô nói quá mức, nhưng trong đầu lại đột nhiên hiện lên khuôn mặt trắng trẻo béo tốt của Khương Triết, mặc áo bông sạch sẽ ấm áp, còn có Đại Nha Nhị Nha khuôn mặt nhỏ khô vàng gầy ốm, quần áo đã cũ còn rách nát.

Đây là lần đầu tiên Khương Tế bắt đầu hoài nghi chính mình có phải thật sự làm sai hay không, con gái mình mình không đau, ngược lại đem con nhà người ta nuôi đến trắng trẻo mập mạp.

Kỷ Thư thấy thời cơ không sai biệt lắm, ý bảo Khương Lạc đem rổ trứng lấy ra: “Đây là trứng gà chị dâu đưa tới cho em ở cữ, cũng là chị ấy ngàn tính vạn tính mới tiết kiệm được, tình chúng ta lạnh, nhưng đồ vật anh cầm về cho Đại Nha Nhị Nha ăn đi, hai đứa nhỏ nhìn thật sự đáng thương.”

Khương Lạc đem rổ đẩy về phía tay Khương Tế nói: “Anh nếu muốn đem trứng gà này đưa cho chú ba, chúng em không ý kiến, rốt cuộc đây là đồ của bọn anh chúng em không có quyền hỏi đến, chỉ là đường đỏ này chúng em đưa cho chị dâu cùng hai đứa nhỏ, anh nếu nghĩ đến bọn họ nửa phần, thì mang đường đỏ về cho họ đi.”

Khương Tế lại trầm mặc, cho đến lúc hắn xách theo rổ đứng ở cửa Khương gia hắn mới thoáng khôi phục lại tinh thần.

Nhìn cửa nhà đóng chặt, Khương Tế thế nhưng phá lệ mà do dự, nếu là trước đây hắn nhất định sẽ vì mẹ Khương cao hứng mà không chút do dự đem rổ trứng này đưa cho mẹ Khương, nhưng hôm nay trong lòng hắn lại sinh ra ý nghĩ không muốn.

Trứng gà cùng đường đỏ này đưa tới đó, cuối cùng có phải cũng đều ở trong bụng tam phòng không?

Đặc biệt là vợ chú ba còn đang ở cữ……

Khương Tế còn đang rối rắm, Khương Triết từ phòng trong chạy ra, trực tiếp lôi kéo rổ trong tay Khương Tế: “Bác cả bác mang theo thứ tốt gì trở về?”

“Không, không có gì……” Khương Tế bị hoảng sợ, vội vàng đem rổ ra phía sau dấu đi, ngay sau đó lập tức chạy về nhà mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play