Điền Mật làm việc cả một ngày, buổi tối gió lạnh đi về nhà, đang muốn hỏi một chút xem chị gái cô thế nào, vừa ngẩng đầu đã lại thấy người cô ghét. Mắt thấy Đỗ Hùng lắc mình biến hóa, trở thành thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn trong miệng mẹ cô, trong lòng Điền Mật một trận khó chịu.

Khắc chế cảm giác muốn lườm Đỗ Hùng, chất vấn hắn tới làm gì, Điền Mật chịu đựng, tức giận nói với Thu Hà: “Mẹ, chuyện của con, người có thể đừng xen vào được không? Hiện tại là xã hội mới, hôn nhân tự do tự chủ. Con thích ai, về sau muốn gả cho ai, tất cả đều là vì chính mình.”

“Biết rồi, mẹ lại không phải lão phong kiến.” Thu Hà tự nhiên liếc nhìn Điền Mật với một ánh mắt khỏ hiểu: “Chúng ta chính là cùng Tiểu Đỗ hợp ý. Tiểu Đỗ không cha không mẹ, hắn tết cũng chưa được ăn sủi cảo, mẹ thấy hắn đáng thương, mời hắn cùng nhau ăn cơm, uống chút rượu thì làm sao? Chúng ta căn bản chưa nói chuyện của con, con đứa nhỏ này nhiều tâm tư cái gì. Con biết đấy, ta và cha con là người hiền lành, thích nhất là kết giao bằng hữu. Con đừng thấy gió thì nghĩ là bão, tự mình đa tình.”

“……” Điền Mật hít sâu.

Lại là như vậy, luôn là như vậy!!

Lần trước Thẩm Đào tặng quà cho Điền Mật, Điền Mật không nhận, nhưng mẹ cô nhận lấy lễ vật, chính là lấy cớ nói cho Điền Mật. Hiện tại Đỗ Hùng không yên tâm, có lòng tốt đến nhà cô, mẹ cô cư nhiên còn dùng lời này lừa gạt cô?!

“Mẹ, người cho rằng con vẫn là đứa trẻ con ba tuổi sao?” Điền Mật lạnh mặt đề cao giọng. “Con mặc kệ người nhận gì của đối phương, tóm lại, không cần tính trên đầu con. Hai người cố tình muốn gán ghép con với anh ta, con sẽ không nhận. Con có tự do, hai người không thể làm chủ thay con. Hiện tại con nói rõ luôn cho hai người, con không thích Đỗ Hùng, không muốn trở thành đối tượng của anh ta. Hai người không cần uổng phí tâm cơ!”

“Cái gì tâm cơ với không tâm cơ, con đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như vậy? Cha con tốt xấu gì cũng là người đã góp công xây dựng xưởng thuốc lá, Đỗ chủ nhiệm tuổi trẻ, cậu ta có chuyện cần tìm cha con hỏi một chút thì làm sao? Con đừng ỷ vào mình đẹp, mà nhìn ai cũng không tốt. Con đâu phải nhân dân tệ, sao có thể người gặp người thích. Được rồi, đừng đứng ở cửa nữa, gió lạnh vào nhà hết. Trở về đã nửa ngày, con cũng không biết cùng Đỗ chủ nhiệm chào hỏi một câu, thật là không lễ phép.”

“……” Điền Mật lại lần nữa không còn lời gì để nói.

Rõ ràng Đỗ Hùng cũng giống Thẩm Đào, ý đồ của hắn không đơn giản chỉ là đến thăm hỏi. Nhưng Thu Hà lại có bản lĩnh, có thể biến chuyện bình thường nói thành dụng tâm kín đáo. Cảm giác này khiến người ta nghẹt thở. Nhìn ba người hoà thuận vui vẻ, Điền Mật và Điền Tâm không muốn xen vào.

Cô hiện tại chỉ muốn chạy khỏi đây. Chạy khỏi nơi khiến cô thở không nổi, đi đến một nơi xa lạ, đến một nơi không ai quấy rầy cô. Đáng tiếc, trừ bỏ trong nhà, Điền Mật không chỗ để đi.

Rời khỏi nơi này, Điền Mật chỉ có thể đến nhà của ông bà nội. Nhưng ông nội đã đi thăm bạn cũ còn chưa về. Cô đến đó chắc chắn nhà cửa lạnh lẽo, không có ai, ngay cả một cốc nước ấm cũng không được uống. Trời thì lạnh, Điền Mật mới vừa đi một đoạn đường trong gió lạnh, cơ thể vốn đã yếu ớt, không thể tiếp tục chịu đựng.

Không có điều kiện để tuỳ hứng, cuối cùng, Điền Mật lạnh mặt, cứng rắn nói một câu: “Con đi xem chị của con.” Liền làm lơ Đỗ Hùng, trực tiếp trở về phòng.

Thu Hà quá hiểu tính tình Điền Mật, biết Điền Mật rời đi đã nằm trong dự đoán của bà. Nhìn mãi cũng thành quen, bà lắc đầu rồi xoay người cười nói với Đỗ Hùng, xin lỗi nói: “Thật ngại quá, Tiểu Mật nhà tôi bị chúng tôi chiều hư. Đỗ chủ nhiệm cậu đại nhân đại lượng, đừng cùng con bé chấp nhặt.”

“Không có việc gì, không có việc gì. Tiểu Mật thẳng thắn như vậy, cháu rất thích.” Đỗ Hùng vui vẻ trả lời.

Trước thái độ lạnh lùng của Điền Mật, Đỗ Hùng chẳng những không tức giận, mà hắn còn có chút đắm chìm. Nghĩ đến việc ngày thường Điền Mật đối với ai cũng hững hờ, chỉ có với một mình hắn mới lộ ra mặt chân thật như vậy, Đỗ Hùng trong lòng vui sướng lạ thường.

Cô gái đặc biệt một cô gái đặc biệt như thế, đối đãi đặc thù như thế, Đỗ Hùng mà tức giận với cô thì đúng là điên. Hắn lễ phép rót rượu cho Điền Đại Ngưu, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Thu Hà.

Thu Hà thấy thái độ này của thái độ này của Đỗ Hùng, liền biết đây là một chàng rể vàng. Trong lòng vui vẻ, bà say mê nhấp một ngụm rượu, lời nói cũng nhiều hơn.

“Ai, Tiểu Mật đứa nhỏ này, nuôi nó khôn lớn thật không dễ dàng. Cậu không biết đâu, lúc nó sinh, chỉ nhỏ xíu thế này.” Thu Hà chụm hai tay lại, làm động tác minh họa một khoảng không gian bé tí. “Nhỏ như thế, còn không lớn bằng con mèo nhà Lý tỷ. Nó còn không thể khóc lớn, vừa khóc là ngất đi, vì nuôi sống được, khi đó tôi mỗi ngày lo lắng đến rụng tóc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play