Điền Mật thử vài lần để xoa dịu bầu không khí nhưng không thành, đành im lặng. Sắp được rời khỏi nơi này, thoát khỏi cảnh bị ép buộc đeo bám theo người khác để cầu xin hạnh phúc, lúc sắp đi xa, cô lại thấy luyến tiếc.
Giường vàng giường bạc cũng không bằng giường cỏ nhà mình. Dù nói thế nào, Giản Hoài vẫn chỉ là một người xa lạ với cô. Đột ngột rời khỏi nhà, đến một thành phố xa lạ, cùng một người đàn ông xa lạ xây dựng gia đình, trong lòng Điền Mật cũng đầy bất an.
Trước đây, khát vọng rời đi đã che lấp nỗi buồn chia ly. Nhưng giờ phút chia ly thực sự đã đến, Điền Mật mới nhận ra: Nhà mãi mãi là nhà. 
Bất kể nơi này từng xảy ra chuyện gì, khi sắp phải rời đi, cô mới thấy mình sẽ nhớ nơi này biết bao nhiêu.
Điền Mật ôm chặt Điền Tâm, bắt đầu làm nũng.
“Chị, em sẽ nhớ mọi người.” Cô dụi đầu vào cổ Điền Tâm, nhẹ nhàng nói: “Chị, đừng cau có nữa. Tin em đi, em sẽ sống thật hạnh phúc.”
“Ừ.” Điền Tâm không kìm được nước mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play