"Tiểu Mật." Điền Lão Thật lo lắng gọi cô.
Điền Mật miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nở nụ cười với Điền Lão Thật: “Gia gia, hôm nay người cũng ở lại ăn cơm đi. Thật hiếm khi cả nhà đông đủ như vậy, chúng ta cùng nhau ăn sủi cảo.”
"Ừ." Điền Lão Thật đồng ý.
Hiện tại, trạng thái của Điền Mật rất tệ, nụ cười của cô còn khó coi hơn cả khóc, thật sự khiến người ta không yên lòng. 
Nỗi lo lắng dành cho Điền Mật đã lấn át cả sự câu nệ với con dâu, đây là lần đầu tiên Điền Lão Thật ở lại Điền gia dùng bữa.
Thu Hà làm như không thấy, cũng không đuổi người. Bà cũng có chút lo lắng cho Điền Mật. Nhưng bệnh nặng thì cần thuốc mạnh. Trước đây, vì bảo bọc quá mức, bà đã nuôi dưỡng Điền Mật thành một người không rành thế sự.
Như vậy là không được. Điều này vô cùng không tốt.
Nếu bây giờ không để Điền Mật khắc sâu ý thức về sự tàn khốc của cuộc sống, sau này sớm muộn gì nàng cũng sẽ vấp ngã nặng hơn. 
Thà để cô chịu chút tổn thương trong nhà, còn hơn ra ngoài xã hội rồi bị cuộc đời giáng cho một đòn đau đớn hơn. 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play