Suốt đêm quay về Thanh Thành, Điền Mật và Giản Hoài lại đến nhà khách của quân khu nghỉ ngơi. Ngủ đến tận trưa, hai người mới xua tan hết mệt mỏi đường xa, khôi phục lại tinh thần.
Sau khi ăn trưa, họ thu dọn đồ đạc để trả phòng. Không hẹn mà cùng, cả hai đều cảm thấy nhớ nhà.
"Không biết Đại Hắc có ăn uống đầy đủ không nữa? Nó rất nhận chủ. Trước đây khi anh không có nhà, em đi cho nó ăn, nó cũng chỉ ăn rất ít.
Giờ cả hai chúng ta đều không ở đó, Trần tẩu có cho nó ăn, chắc nó cũng phải đói lắm mới chịu ăn thôi."
“Còn Tiểu Hoa nữa, nó nghịch lắm. Nếu em không để ý, mấy bông hoa em trồng chắc bị nó cắn trụi hết rồi. Rồi cả đàn gà con, vịt con, ngỗng trắng, không biết có ngoan ngoãn không.”
Trong nhà có một đám thú cưng, Điền Mật vô cùng nhớ chúng.
Giản Hoài muốn về nhà không chỉ vì nhớ nhà, mà còn vì muốn có nhiều thời gian ở bên Điền Mật. Vẫn là ở nhà thoải mái hơn, ra ngoài có quá nhiều việc vặt. Hơn nữa, giường trong nhà khách quá nhỏ, mà Điền Mật ở đây lại vô cùng bảo thủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT