Chứng cứ thì để chính hắn tự tìm. Kiếp trước hắn có thể bình an vô sự, còn nuôi nấng con của họ khôn lớn, vậy thì kiếp này hắn chắc chắn sẽ càng tốt hơn.
Nhớ đến đứa bé mới chỉ một tuổi đã bị mình bỏ rơi, Điền Tâm thề rằng kiếp này nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt.
Đúng lúc Thẩm gia đang thiếu con trai. Nếu đứa bé theo Điền Tâm đầu thai vào Thẩm gia, nhất định sẽ có cuộc sống tốt hơn kiếp trước.
Đời trước là cô có lỗi với nó, kiếp này cô sẽ bù đắp thật tốt.
Nghĩ đến đứa trẻ, tâm trạng Điền Tâm có chút chùng xuống.
Ở kiếp trước, khi Điền Tâm chật vật sống trên hoang đảo, cô từng nghĩ đến việc sinh một đứa con để giúp mình vượt qua khoảng thời gian khó khăn.
Đến lúc đó, cô sẽ dành cho đứa bé gấp đôi tình yêu. Nhưng Giản Hoài lại không hợp tác.
Anh nói rằng anh không muốn con mình chỉ có một người mẹ như cô.
Nhưng làm gì có người mẹ nào không yêu thương con của mình?
Bị ép phải từ bỏ chính cốt nhục của mình, rõ ràng cô mới là người đau khổ nhất!
Không muốn tiếp tục nghĩ đến Giản Hoài – người hoàn toàn dầu muối không ăn, Điền Tâm bắt đầu nghĩ về Thẩm Đào.
Ngoài việc không tài giỏi như Giản Hoài, không chu đáo như Bạch Bân, không đẹp trai như Chủ nhiệm Tần, Thẩm Đào lại có một ưu điểm vô cùng lớn – đó là hào phóng.
Một ưu điểm lớn có thể che lấp trăm khuyết điểm. Chỉ cần Thẩm gia còn vững vàng, Điền Tâm gả cho Thẩm Đào cũng sẽ không hối hận.
Trước khi Điền Mật kết hôn, dù Điền Tâm có làm cách nào cũng không thể chứng minh với Thu Hà rằng Điền Mật hoàn toàn không thích Thẩm Đào.
Vì vậy, cô chỉ có thể ra tay trước.
Thẩm Đào không phải là người mà Thu Hà có thể kiểm soát được.
Chỉ cần Thẩm Đào dời tình yêu sang chỗ khác, thì dù Thu Hà có tức giận thế nào, bà cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
Lên kế hoạch đi "câu" Thẩm Đào vào ngày mai, cả đêm Điền Tâm không ngủ.
Sáng sớm, Điền Mật vừa mới thức dậy thì đã thấy Điền Tâm búi tóc kiểu nụ hoa, cẩn thận trang điểm.
Điền Mật khó hiểu nhìn ra ngoài, phát hiện trời vẫn chưa sáng hẳn, lại càng khó hiểu hơn.
“Khụ khụ, chị, chị định đi đâu vậy?”
Vừa mới tỉnh dậy, giọng Điền Mật hơi khàn.
Cô lấy nước ấm pha thêm chút nước nguội rồi uống hai ngụm, mới áp xuống cảm giác ngứa trong cổ họng.
“Chị, chị mặc ít như vậy không lạnh sao? Hôm qua dự báo thời tiết nói hôm nay âm 23 độ đó.”
Không mặc áo bông, quần bông, cũng không ngủ thêm chút nào, còn búi tóc cầu kỳ như vậy, Điền Mật thật sự không hiểu Điền Tâm định làm gì.
Điền Tâm vẽ xong lông mày, khoác lên mình chiếc áo nỉ, xoay một vòng đầy tự tin rồi lạnh lùng trả lời Điền Mật:
“Không lạnh.”
Vì thanh xuân tươi đẹp, dù có chết rét cũng không hối hận.
Xác định mọi thứ trên người mình đều trông thật tiên khí, xinh đẹp, Điền Tâm mới dừng tay. Cô thần bí nói với Điền Mật:
“Chị đi giúp em đánh ác long. Em cứ ở nhà chờ chị chiến thắng trở về đi!”
"Hả?" Điền Mật ngơ ngác.
Cô nhìn Điền Tâm như thể đang nhìn một người mắc bệnh thần kinh, hoàn toàn không hiểu chị ấy lại đang làm trò gì.
Nhưng Điền Tâm cũng không giải thích nhiều. Chỉ dặn dò:
“Đừng nói với mẹ. Nếu mẹ hỏi, em cứ bảo chị hẹn đi trượt tuyết với đồng nghiệp. Nhớ kỹ, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta. Em không được nói với bất kỳ ai, đặc biệt là mẹ.”
“Được rồi, em không nói.”
Sau khi nhận được lời hứa từ Điền Mật, Điền Tâm ôm cô một cái, như thể đã quyết định xong điều gì đó.
Rồi mang theo hương thơm thoang thoảng, cô xoay người chạy vội ra khỏi nhà, không hề ngoảnh lại.
Lúc đó, Thu Hà đang nấu ăn trong bếp chung. Nghe tiếng cửa mở, bà nghĩ Điền Mật ra ngoài đi làm. Nhớ đến việc con gái vẫn còn cảm, bà vội vàng gọi với theo:
“Tiểu Mật, mau quay lại! Mẹ nấu nước gừng ngọt cho con rồi, uống xong hãy đi. Tiểu Mật, quay lại đã...”
“Mẹ, con vẫn ở nhà đây. Người vừa đi ra ngoài là chị con.”
Sợ Thu Hà làm ầm lên đến mức hàng xóm trên lầu cũng nghe thấy, Điền Mật nhanh chóng chạy ra trả lời.
Vừa nghe người ra ngoài là Điền Tâm, lòng Thu Hà bỗng giật thót, một linh cảm xấu dâng lên.
“Chị con ra ngoài làm gì? Nó có nói đi đâu không? Ôi trời ơi, sáng sớm thế này, sao con không ngăn nó lại? Ôi trời...”
Bà cuống quýt, vội vã tháo tạp dề, định chạy theo kéo con gái về. Nhưng thể lực của Điền Tâm quá tốt, chạy nhanh như bay, bà căn bản không thể đuổi kịp.
“Chị nói là đi trượt tuyết.”
Nhìn mẹ có vẻ vô cùng lo lắng, Điền Mật không hiểu bà đang làm sao.
“Chị bảo là đã hẹn với đồng nghiệp. Xem như quà sinh nhật bù lại.”
Nhớ lời dặn của Điền Tâm, Điền Mật giữ kín như bưng, không nói thêm gì không nên nói.
Nghe vậy, Thu Hà thở dài thườn thượt, gương mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Điền Mật đứng bên cạnh quan sát, càng nhìn càng thấy mẹ và chị có gì đó giấu mình.
Hai người này rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Rõ ràng kế hoạch định làm là của cô, nhưng nhìn cả mẹ lẫn chị đều kỳ lạ hơn cô gấp bội. Điền Mật nghĩ mãi không ra, mà cũng lười nghĩ.
Nhưng dù có không muốn biết thì đến lúc cần biết, cô cũng sẽ biết thôi.
Chiều hôm qua, vì bị cảm nên Điền Mật đã xin nghỉ. Hôm nay cô muốn đi làm sớm một chút để đảm bảo lương tháng này đủ.
Thu Hà vốn định khuyên cô xin nghỉ thêm một ngày, nhưng Điền Mật không đồng ý, mà bà cũng chẳng tìm được lý do nào để ép con ở nhà.
Cuối cùng, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Điền Mật ăn sáng xong, cầm theo bộ trang sức vàng của mình rồi đi làm.
Khoảnh khắc đó, Thu Hà vừa đau lòng vừa tức giận. Đến mức bà không còn tâm trí để lo Điền Tâm đang làm gì nữa.
Trời ơi! Bộ trang sức vàng của bà không còn nữa!!
“Hu hu hu...”
Thu Hà ôm ngực, đau lòng đến mức như bị rút cạn máu.
Thì ra con bé Điền Mật này không phải dạng hiền lành gì! Hóa ra nó chỉ đợi đến lúc này để ra tay!
Mà tức nhất là bà không thể tìm ra lý do để lấy lại!
“Hu hu, đau lòng quá, đau quá!”
Ôm ngực, Thu Hà đau đến mức khó thở.
Đây là lần thứ hai bà chứng kiến bộ trang sức vàng của mình bị lấy đi.
Quá tam ba bận!
Lần sau, nếu Đỗ Hùng dám tặng bà bộ trang sức nào nữa, bà thề sẽ đánh chết cậu ta!!