"Biết rồi, thời gian của con cũng rất quý giá, không thể tùy tiện lãng phí.” Giản Hoài tùy ý nói: “Đánh báo cáo kết hôn đúng không? Được, người trước để Điền Tâm lại đây đi. Chỉ cần cô ấy chịu tới đảo Vọng Thạch, con lập tức đánh báo cáo cùng cô ấy kết hôn.”

“Tiểu tử ngươi nói mê sảng gì vậy? Nhà ai kết hôn cô dâu phải tự mình đi tới nhà chồng tìm ngươi. Này không phải chê cười, ngươi……”

“Đô đô đô…… Đô đô đô……”

Không đợi Giản lão nhân thao thao bất tuyệt lại lần nữa mở miệng mắng, Giản Hoài đang rất bận đã không kiên nhẫn cắt điện thoại trước.

Anh thật sự rất bận. Hải quân tàu ngầm của bộ đội còn đang cố gắng xây dựng, Giản Hoài làm một sinh viên tiếp thu qua nền giáo dục đại học, gánh nặng trên vai anh thật sự rất quan trọng.

Cắt điện thoại xong, Giản Hoài cùng tổng đài nói chuyện một chút, gần nhất một tuần, nếu trong nhà anh gọi điện không cần chuyển tiếp cho anh, sau đó anh liền sải bước trở lại văn phòng tiếp tục công việc.

“Dùng sơn nào để làm tàu ngầm không bị thấm nước chống phân huỷ? Sơn mới lần này hiệu quả không có tốt như lần trước. Chuyện này cần được ghi chép lại cẩn thận. 

Còn về tấm thép mới khả năng chịu áp lực của nó không tệ, chỉ là tính năng vânx chưa đủ đáp ứng yêu cầu. 

Tấm thép này dùng để chế tạo tàu ngầm, sau khi lặn xuống độ sâu 35m, sẽ bị áp suất của nước biển đè nén và biến dạng, điểm này cũng cần cải thiện.”

Những con số, những số liệu chi tiết được Giản Hoài ghi chép tỉ mỉ trong báo cáo công việc của mình. 

Trong đầu anh lúc này chỉ có mấy cái đó đó, căn bản không có Điền Tâm. Dựa theo hiểu biết của Giản Hoài với Điền Tâm, cô cũng không có khả năng gả cho anh. 

Việc hôn nhân của hai bọn họ, là do cha anh miễn cưỡng. Nếu ngày nào đó bọn họ thật sự kết hôn, vậy không phải mặt trời mọc từ hướng Tây, hoặc là Điền Tâm xảy ra chuyện, cần anh hỗ trợ.

Một cuộc hôn nhân không có tình cảm như thế, Giản Hoài không hề mong đợi. Công việc của anh vô cùng bận rộn, anh cũng không có thời gian để vun đắp cho gia đình hay cuộc sống hôn nhân. 

Anh hiểu rõ bản thân, chỉ để lại cho Điền Tâm một vấn đề nan giải – chờ cô ấy tự mình từ bỏ!  

Kiều Chính ủy đi ngang qua. nhìn thấy tờ giấy viết đầy chữ trước mặt Giản Hoài, thì lập tức đau đầu dời mắt.

“Lão Giản, đừng viết nữa, đi ăn cơm trước đi. Cả đoàn chúng ta chỉ có cậu là người có thể cùng nghiên cứu viên giao lưu, nhưng ngàn vạn đừng mệt chết.”

Vào những năm 1970, trình độ văn hoá của người dân trong nước không cao. Những người nhập ngũ phần lớn là vì gia đình quá nghèo, không đủ ăn nên buộc phải tham gia quân đội. 

Trong hoàn cảnh đó, một người lính biết chữ đã rất hiếm hoi, huống chi Giản Hoài còn là sinh viên tốt nghiệp từ một trường quân đội danh tiếng – anh thực sự là "hàng hiếm" như gấu trúc vậy. 

Lúc mới vào quân đội, đồng đội của Giản Hoài, đối với một tiểu bạch kiểm như anh, lại đến chỉ huy bọn họ, cảm thấy không phục. 

Chờ sau khi Giản Hoài ở sân huấn luyện, đem tất cả mọi người đánh ngã, những binh lính đã từng trải qua chiến trường, mới thu hồi sự coi khinh với Giản Hoài.

Khi đơn vị nhận được tàu ngầm mới, chỉ có mình Giản Hoài hiểu được bản hướng dẫn sử dụng; khi các kỹ thuật viên trao đổi, chỉ có anh nghe hiểu; khi cần báo cáo đánh giá kỹ thuật, chỉ có anh biết cách viết. Kể từ đó, đồng đội nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái.  

Giản Hoài là người văn võ song toàn, để ở triều đại nào cũng là nhân tài xuất sắc. Dù anh có ra chiến trường hay không, đều không ảnh hưởng đến sự tài giỏi của anh. Nhận thức được điều này, đồng đội ngày càng thân thiết với anh hơn.

Chuyện gọi anh đi ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, có đôi khi Giản Hoài bận đến quên cả ăn cơm, bếp của đơn vị còn đặc biệt để dành bánh bao cho anh.

Hôm nay công việc cũng không nhiều lắm, Giản Hoài cố gắng hoàn thành phần còn lại, rồi đúng giờ cùng Kiểu Chính uỷ đi ăn cơm.

Kiều Chính ủy là người có địa vị cao nhất trong đơn vị tàu ngầm, ngoài việc bảo đảm thể xác và tinh thần của binh lính đều khỏe mạnh, hắn còn rất giỏi làm mai mối, hoà giải mâu thuẫn vợ chồng. Nói cách khác, Kiều Chính ủy trời sinh là người thích hóng chuyện.

Vừa rồi Giản Hoài bận rộn, hắn cũng nhịn suốt nửa ngày. GIờ nghỉ trưa, Kiều Chính ủy rốt cuộc nhịn không được tò mò, hỏi anh: 

“Cậu thật sự muốn kết hôn à? Đối tượng của cậu là người ở đâu? Cô ấy cũng là sinh viên sao? Cô ấy học trường nào? Hai người quen biết nhau thế nào? 

Tôi cứ tưởng tiểu tử cậu chỉ biết công việc, không có mấy cái dục vọng tầm thường như bọn tôi.”

Trong quân đội không có bí mật, buổi sáng Giản Hoài nhận điện thoại, giữa trưa gọi điện thoại nội dung gì, nên biết cũng đã biết hết rồi.

Giản Hoài không thích cùng người khác nói chuyện trong nhà anh. Anh thản nhiên gật đầu chỉ đáp lại bốn chữ: “Đính hôn từ bé.” Xem như trả lời vấn đề của hắn, kết thúc đối thoại.

Kiều Chính ủy vốn là người thích hóng chuyện, bốn chữ đính hôn từ bé như chứa đựng vô số chuyện xưa. 

Hắn muốn cùng Giản Hoài tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ , nhưng Giản Hoài không để ý tới hắn, Kiều Chính ủy chỉ có thể vò đầu bứt tai suy nghĩ.

Rốt cuộc đính hôn từ bé là thế nào? 

Loại người chỉ biết đến công việc như Giản Hoàn, vợ anh liệu có chán ghét anh không?

Tình cảm của bọn họ có phải không tốt?

Tại sao đối tượng của Giản Hoài từ trước tới nay chưa từng viết thư cho anh ta? Đây có phải là bị ép cưới không?  

Không nghĩ tới Giản Hoài ưu tú như vậy, cũng có lúc khiến cha mẹ anh phiền lòng. Kiều Chính ủy cảm khái. 

Quả nhiên trên đời này không có ai là hoàn hảo. Xem ra, hắn phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, sau này vợ của Giản Hoài mà đến, nhà bọn họ chắc chắn sẽ cãi nhau không ít lần!

Kiều Chính ủy tựa như cha già của Giản Hoài, không đợi Giản Hoài kết hôn, liền bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau khi kết hôn của anh. 

Người cha chân chính của Giản Hoài là Giản Hưng Hiền, lại bị Giản Hoài làm cho tức giận đến dậm chân.

“Buồn cười, buồn cười!!”

“Nhãi ranh cư nhiên dám không tiếp điện thoại! Nó muốn tạo phản sao!! Đều là con trai do bà sinh! Xem bà dạy dỗ nó thành cái dạng gì?” 

Giáo huấn không được Giản Hoài, Giản Hưng Hiền chỉ có thể tức giận với vợ.

“Như thế nào liền thành con trai tôi?” Chung Tiểu Tuệ trợn trắng mắt. “Không có ông, một mình tôi có thể sinh ra con trai lớn như vậy sao?”

“………… Khụ khụ, nói bậy gì đó, lão Điền còn ở đây.” 

Giản Hưng Hiền phảng phất như hổ giấy, bị lão bà dỗi xong, nháy mắt không được tự nhiên đi xem bảo bối cá vàng nhỏ của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play