An Thính Miên nhận ra anh đang ám chỉ ai, cô đặt tay trên eo người đàn ông, dựa sát vào ngực anh: “Nhưng mà em… chỉ thích anh.”
“Anh là ai?” Vân Ngạn cọ cằm vào đầu cô, thản nhiên nói: “Hử?”
“Ông xã.” An Thính Miên rất thông minh, không hề do dự chút nào.
“Ngoan lắm, hôm nay trở về, ông xã sẽ khen thưởng em.” Người đàn ông nhéo cằm cô lắc trái lắc phải, giọng điệu ái muội.
Cô không cần đâu, chắc chắn không phải điều tốt gì.
Sau khi trở về nhà họ An, An Thính Miên cất những món quà mà Vân Ngạn gửi vào một chiếc rương có khóa.
Vân Ngạn ngồi trên chiếc giường cũ của An Thính Miên, nhìn cô gái lấy ra một chiếc rương từ ngăn tủ dưới giá sách.
“Cần anh giúp không?” Vân Ngạn nghi hoặc, cô cũng chưa nói muốn làm gì trước khi tới đây.
An Thính Miên lắc đầu: “Không cần, anh chỉ cần ngồi là được rồi.”
“Được.” Anh hiếm khi ngồi im nhìn cô chạy tới chạy lui trong phòng.
Đã lâu An Thính Miên không dọn dẹp giá sách, cô lau bụi trên giá, lại nghĩ tới điều gì đó, rồi liếc nhìn người đàn ông đằng sau.
Anh chú ý tới ánh mắt của cô, hơi nhếch khóe miệng, nhướn mày hỏi cô: “Sao thế?”
An Thính Miên ngồi dưới đất, môi đỏ khẽ mím lại, đôi mắt sáng lấp lánh xoay tròn.
Anh bị dáng vẻ trẻ con của cô chọc cười, nửa đùa nửa thật nói: “Em đang có kế hoạch quái quỷ gì vậy?”
“Không có, không có gì.” Cô sẽ không nói, cô không dám mở những món quà anh tặng cho cô ở trước mặt anh đâu.
An Thính Miên đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm không tồn tại trên người, thản nhiên ra lệnh cho anh: “Mang đi đi.”
Sau khi trở về căn hộ Ngô Giang, người đàn ông vào phòng sách làm việc. Vân Ngạn phải xử lý đống công việc sau tết Thanh Minh bởi vì người nước ngoài không có tết Thanh Minh.
An Thính Miên nhìn chiếc rương gỗ chạm khắc hoa đã được lau sạch trên thảm, sau đó cô quay người đóng cửa phòng ngủ lại.
An Thính Miên ngồi trước chiếc rương, cô tìm thấy một chiếc chìa khóa nhỏ không đáng chú ý luôn được treo trên móc chìa khóa. Cô mở chiếc hòm mà mình chỉ mở ra mỗi lần nhận được quà từ Vân Ngạn.
“Cạch.” Ổ khóa được mở ra. An Thính Miên gỡ khóa xuống, cẩn thận mở rương ra, trong rương có một đống hộp, có lớn có bé, An Thính Miên lại chưa từng đếm, cô chỉ nhớ tháng nào cũng nhận được quà từ Vân Ngạn, có đôi khi một tháng sẽ nhận được hai lần, nhiều nhất là ba lần, An Thính Miên đếm cẩn thận, có khoảng năm, sáu mươi hộp.
An Thính Miên đếm xong thì bị con số này làm cho sửng sốt. Hóa ra trong ba năm đó, anh đã tặng mình nhiều đến vậy, cô càng tò mò bên trong có thứ gì.
An Thính Miên mở từng hộp ra, phát hiện trong mỗi chiếc hộp đều có một tấm bưu thiếp, nhìn chất liệu và ảnh chụp, trong đầu An Thính Miên xuất hiện một suy nghĩ, những tấm bưu thiếp này đều do anh chụp sao? Cô lật mặt bên kia, mặt sau mỗi tấm đều viết chữ “Nhớ”, ký tên đều là “Ngạn”.Có ý gì? Nhớ cô? Nghĩ về cô? Như vậy… sao?
An Thính Miên mở hộp ra, phát hiện đều là các loại đá quý và kim cương đủ màu sắc, loại đắt nhất có thể lên đến chín con số, có một số loại An Thính Miên chỉ từng nhìn thấy trên tạp chí và video buổi đấu giá, có một số viên đá thô chưa được chế tác, cũng có một số viên đá tuy không có giá trị nhưng nhìn rất đẹp.
Từ lúc mở hộp quà, miệng An Thính Miên cười không thôi. Tranh thủ lúc Vân Ngạn vẫn đang xử lý công việc, An Thính Miên đã lần lượt đặt những viên đá quý lớn, nhỏ này lên bức tường trưng bày của phòng để quần áo.
Bức tường trưng bày này là do Vân Ngạn đặc biệt làm cho cô, dùng để cất giữ những viên đá quý của cô, nhìn một phần ba bức tường trưng bày đã được sử dụng, An Thính Miên lại mở từng chiếc hộp ra, đặt chúng lên trên, sau đó để những tấm bưu thiếp mà Vân Ngạn gửi cho mình ở đằng trước hộp.
An Thính Miên nhìn bức tường gần như đầy ắp, rất hài lòng với kiệt tác của mình. Đương nhiên, An Thính Miên chưa quên những thứ này đều do một người đàn ông nào đó đưa cho cô.
An Thính Miên cầm điện thoại lên xem giờ, ừm, tám giờ tối, An Thính Miên nhìn chiếc hộp trong tủ bên cạnh, khẽ cắn môi, gương mặt lập tức hồng lên.
Đầu ngón tay mềm mại không xương của cô nhẹ nhàng chạm vào từng bộ đồ ngủ, cuối cùng dừng lại trên chiếc váy ngủ hở lưng có đai đeo màu đen tuyền, An Thính Miên cắn môi dưới, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình.
“An Thính Miên ơi là An Thính Miên, sợ là mày không muốn sống nữa rồi.”
Thôi được rồi, dù sao, ừm, đã lâu bọn họ chưa làm. Hơn nữa, đây không phải do cô cầm nhiều quà của anh như vậy nên coi như dùng một lần trả hết sao? An Thính Miên không ngừng trấn an tâm lý mình, cô quyết đoán lấy váy ngủ xuống rồi đi về phía phòng tắm.
Bọt trắng dày đặc bao phủ khắp cơ thể cô, mái tóc ướt rối loạn dính chặt vào đôi vai gầy trắng nõn và xương bướm xinh đẹp của cô, cô duỗi đôi tay trắng nõn hồng lên vì hơi nước, mở vòi hoa sen, tùy ý để dòng nước ấm áp chảy xuống từ đỉnh đầu.
Chiếc gương trong phòng tắm cũng thẹn thùng mờ đi.
Tiếng nước chảy nhỏ dần cho đến khi ngừng hẳn, An Thính Miên cầm chiếc khăn tắm trên móc treo quần áo lau những giọt nước trên người, sấy tóc cho đến khi còn hơi ẩm ẩm, tay An Thính Miên lau gương một chút, nhìn hình bóng cô gái hiện rõ ở nơi hơi nước tản đi.
An Thính Miên nhìn dáng vẻ của mình trong gương, gò má không trang điểm gì hồng lên vì hơi nước, khóe mắt hiện lên chút ngây thơ, nhưng lại tương phản hoàn toàn với chiếc váy ngủ táo bạo mà cô đang mặc.
An Thính Miên vén tóc bên tai, ngón tay tự nhiên trượt xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ vào hõm xương quai xanh, quá gợi cảm. Nhưng bây giờ cũng đã đến bước này rồi, cô chỉ có thể nhắm mắt lại.
Cửa phòng tắm bị người bên trong mở ra, đôi chân nhỏ nhắn, trắng nõn của cô gái giẫm lên tấm thảm sẫm màu, An Thính Miên đi đến cửa sổ sát đất kéo tấm rèm lại, sau đó mới đi vào phòng để đồ lấy trong túi ra một bộ vest chỉnh tề, nhặt chiếc cà vạt bên cạnh lên, quấn vào tay rồi mở cửa phòng.
Phòng khách im ắng, không bật đèn lớn, chỉ có chiếc đèn đặt dưới đất bên cạnh ghế sofa trước khi An Thính Miên vào phòng vẫn còn bật.
An Thính Miên đi vào phòng bếp, lấy một cốc nước ấm, bóc một viên thuốc từ trong vỉ ra cho vào miệng, nuốt xuống, sau đó ném phần còn lại vào trong thùng rác. Nói cô điên cũng được, nhưng hôm nay cô muốn làm như vậy.