Gần đây An Thính Miên bận rộn thi cử và tham gia cuộc thi, ngay cả khi trở về chung cư Ngô Giang thì cũng thức đêm tới một giờ sáng.
Hôm nay Vân Ngạn tỉnh lại lúc nửa đêm, không nghe thấy tiếng của cô ở bên cạnh.
Anh không bật đèn, mặc chiếc áo choàng tắm để ở cuối giường trước khi đi ngủ, mở cửa phòng ngủ thì phát hiện ánh sáng từ khe cửa phòng sách.
Anh thở dài một hơi rồi lặng lẽ, nhẹ nhàng bước đến cửa phòng sách, vươn tay gõ nhẹ cửa phòng.
Hai giây sau, trong phòng truyền đến tiếng “Vào đi” của cô thì Vân Ngạn mới mở cửa phòng sách ra.
Cô mặc váy hai dây, hai chân gác lên ghế, cả người cuộn tròn ở trên ghế, trên tay còn cầm bút cảm ứng, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ.
Vân Ngạn không trực tiếp đi đến mà đứng ở cửa hỏi cô: “Tại sao lại dậy? Không ngủ được à?”
Cô cúi đầu, tay lại viết viết vẽ vẽ trên máy tính bảng: “Ờm, em chợt nghĩ ra một ý tưởng hay, muốn nhanh chóng vẽ ra.”
Vân Ngạn thấy cô không để ý thì mới đi tới, anh cầm chăn cô đang để ở bên cạnh, đắp lên người cô.
Cô cũng rất ngoan ngoãn, ngồi vẽ tranh cứ như xung quanh không có ai.
Vân Ngạn nhìn thoáng qua tổng thể một chút, đó là một bộ váy màu xanh nhẹ, phía trên điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu đỏ, hồng, xanh lam và tím. Màu sắc rất đa dạng nhưng không làm người ta cảm thấy rối mắt, mà ngược lại có một cảm giác sống động không thể nói thành lời, tràn ngập hơi thở mùa xuân. Trên đó còn có một số hình vẽ mà Vân Ngạn không hiểu, nhưng hiển nhiên hiện tại không phải thời điểm tốt để hỏi cô. Vân Ngạn lặng lẽ tránh ra, ở vị trí của mình mà đọc sách cùng cô.
Một tiếng sau.
An Thính Miên duỗi người, đấm bóp bả vai và đùi mình: “A ~”
Vân Ngạn lập tức nhìn qua thì thấy sắc mặt cô không tốt lắm.
“Sao thế?” Anh nói rồi đứng dậy đi đến bên cạnh cô.
“Ưm, chân em tê rồi.” An Thính Miên cực kỳ đáng thương nhìn anh.
“Em nha ~” Vân Ngạn có chút cưng chiều quở trách cô: “Anh đã nói biết bao lần rồi, nhưng thói quen xấu này vẫn không thể thay đổi được.”
An Thính Miên đặc biệt thích cuộn tròn người trên ghế sofa vẽ tranh, chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, chân tê dại vô cùng, cuối cùng vẫn là Vân Ngạn mát xa cho cô thì mới dần dần đỡ hơn.
Lúc này đây cũng giống như vậy, tuy rằng Vân Ngạn ngoài miệng oán trách nhưng vẫn giúp cô giảm bớt cảm giác khó chịu ở chân.
An Thính Miên nhìn người đàn ông đang cúi đầu mát xa cho mình ở trước mặt, trong lòng không khỏi ấm áp. Sau đó, cô không nhịn được vươn tay sờ đầu anh, còn xoa xoa.
“Bỏ tay ra đi.” Vân Ngạn cũng không ngẩng đầu lên, anh nói.
An Thính Miên không bỏ, còn đùa giỡn vò loạn tóc anh.
Vân Ngạn cũng vui vẻ chiều chuộng cô, vài phút sau, rốt cuộc An Thính Miên cũng bình tĩnh lại, thoải mái duỗi duỗi chân.
“A ~ anh làm gì thế!”
Người đàn ông đột nhiên ôm cô lên, hai chân cô quấn quanh eo anh, còn hai tay ôm chặt cổ anh.
Vân Ngạn đột nhiên buông tay.
“Sắp rơi, sắp rơi.”
Anh không những mặc kệ mà còn xấu xa cọ cọ eo cô.
“A ha ha ha ha ha ~ a ha ha ha ha ~”
“Thật sự không được.”
“A ha ha ha ha ~”
“Vân Ngạn!”
Cơ thể anh cứng đờ, An Thính Miên cảm thấy có chuyện không ổn, lập tức nịnh nọt.
“A Ngạn ~”
“Anh Ngạn ~”
“Ông xã ~”
Rốt cuộc Vân Ngạn cũng có phản ứng.
An Thính Miên ngã xuống giường, lập tức đứng dậy bò qua bên kia, nhưng vừa mới bắt đầu hành động thì mắt cá chân đã bị anh nắm lấy.
Vân Ngạn kéo cô lại, An Thính Miên lập tức nằm dưới người anh.
Thật là xấu hổ làm sao.
“Đừng ~” Rõ ràng mấy tiếng trước mới “làm” một lần rồi.
Anh không buông tha, mà bắt đầu cởi đồ của cô.
“A ha ha ha ha.”
Không biết anh đã chọc vào điểm cười nào của cô, làm cho An Thính Miên cười không ngừng.
“Á á á, quần áo của em.”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Anh nghi ngờ em không tin tưởng anh.”
An Thính Miên nghiêng đầu cố gắng nhìn anh, tay phải đặt ở đỉnh đầu: “Thật sự không có.”
Hai ngón tay anh nắm cằm cô, giọng điệu ngả ngớn: “Vậy tại sao em còn sức lực bò dậy, đã thế còn cười.”