Đêm khuya, An Thính Miên tỉnh dậy, đột nhiên nhớ ra mình còn chưa chúc mừng năm mới An Nguyên, cô bò dậy cầm điện thoại gọi điện thoại cho An Nguyên. An Thính Miên đột nhiên cảm thấy dường như sau khi kết hôn, cô rất ít khi gọi điện thoại cho An Nguyên, anh cô thật đáng thương, cô đơn một mình, à không đúng, con đường theo đuổi vợ còn dài đằng đẵng.
Điện thoại được bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của anh ấy: “Alo, có chuyện gì?”
Thật vô tình.
“Anh trai, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới, sẽ gửi lì xì cho em ngay lập tức.”
Sau đó bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ.
A! An Thính Miên mở to hai mắt nhìn, sau đó nở một nụ cười hiền hậu.
“Tạm biệt anh, tiện thể nói một câu chúc mừng năm mới với chị dâu thay em nhé!”
Sau đó An Thính Miên nhanh chóng cúp máy, nhìn màn hình tối lại, nhất thời cô không khỏi cảm thán.
“Sao thế?” Một cái ôm ấm áp dán lên lưng mình, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào gáy cô, mái tóc dày ngắn của anh cọ vào vành tai cô, khiến cô hơi ngưa ngứa: “Sao lại tỉnh?”
“Gọi điện thoại cho anh em.” An Thính Miên đặt tay lên bàn tay to lớn đang siết chặt eo mình của người đàn ông.
“Vào lúc này?” Vân Ngạn xem giờ.
Đúng, hiện tại là hai giờ sáng, có lẽ An Nguyên đã đi ngủ từ lâu.
“Anh em đến nhà họ Ngụy.”
“Nhà họ Ngụy?” À, nhớ rồi, Ngụy Lam, dù sao anh cũng biết mọi chuyện.
An Thính Miên đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô quay đầu lại, ngẩng khuôn mặt trắng nõn nhìn anh, do dự hỏi: “Chị Vân Mộc…?”
Vân Ngạn ôm người cô, nói: “Em ấy đang ăn Tết cùng Mộc Anh Thư ở Đồng Thành.” Vân Ngạn nhìn bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Đã là năm thứ tư rồi.”
Cô ấy đã rời nhà đến Đồng Thành được bốn năm.
Vân Mộc và Mộc Anh Thư có tranh chấp, tuy rằng An Thính Miên mơ hồ biết một chút nhưng vẫn chưa hiểu rõ chuyện trong đó. Điều duy nhất cô biết rõ chính là có một điều gì đó cấm kỵ giữa ba gia tộc lớn Vân, Mộc, Vu tại Ngô Thành.
Sự ra đi của Vu Ninh chính là minh chứng tốt nhất.
Vân Ngạn dựa vào bờ vai gầy của cô gái, mặt anh áp chặt vào cổ cô.
An Thính Miên có thể cảm nhận được tâm trạng Vân Ngạn lúc này không tốt, cô có chút hối hận, đáng ra không nên nhắc tới chuyện này.
An Thính Miên vỗ nhẹ gáy anh, giống như lúc anh dỗ cô bình thường: “Chúng ta sẽ không sao, sẽ luôn luôn ở bên nhau, mãi mãi.”
Hai người ôm nhau hồi lâu, anh cảm nhận được hơi lạnh trên người cô, anh ôm cô vào trong ổ chăn, dùng tấm chăn dày dặn quấn quanh lấy cô, ôm chặt vào trong lòng mình.
…
Bảy giờ sáng mùng một, An Thính Miên bị Vân Ngạn kéo ra từ trong chăn.
Nhà họ Vân có một truyền thống chính là sáng mùng một hàng năm, mọi người đều sẽ tụ tập gói bánh trôi. Người giúp việc đã chuẩn bị nhân bánh trôi, có nhân tóp mỡ mặn ngọt, đường nâu, đậu phộng và vừng, nhân mè đen ngọt ngào và các loại nhân trái cây chua ngọt khác nhau.
Mọi người gói bánh trôi cùng nhau, thậm chí cả hai bé Lâm Lâm và Lệ Lệ còn chưa đầy năm tuổi cũng bị gọi tới, ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ con nghịch bột nếp.
“Cô hai, cô gói xấu quá.” Lâm Lâm cầm một cái bánh trôi mà An Thính Miên mới gói xong, giơ hai cánh tay ngó sen nghiêm túc chê bai.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cháu gói còn xấu hơn.” Vân Ngạn ở bên không chút lưu tình chê bánh trôi lộn xộn mà Lâm Lâm gói.
“Chú hai, cháu còn nhỏ, không gói được là điều bình thường.” Lâm Lâm bĩu môi, thì thầm.
“Cô hai của con cũng còn nhỏ, không gói được cũng là điều bình thường.”
An Thính Miên xấu hổ đá chân người đàn ông dưới gầm bàn.
“A.”
Người trên bàn đều nhìn sang, An Thính Miên lập tức che đi khuôn mặt đỏ bừng, tên khốn Vân Ngạn, anh muốn chết à, đâu có đau mấy đâu.
“Cục cưng, anh giúp em mà.” Vậy mà Vân Ngạn lại nhìn cô với vẻ mặt u oán, cười như không cười.
Lâm Lâm rất biết xem xét tình hình, vươn người tiến lại gần An Thính Miên, kéo tay áo An Thính Miên bằng đôi bàn tay bẩn dính đầy bột mì.
An Thính Miên cũng nghiêng đầu nghe Lâm Lâm nói.
“Hôn cô hai nè, chú hai thật đáng ghét.”
An Thính Miên rất muốn gật đầu tán thành, nhưng giọng nói “thì thầm” của Lâm Lâm quá lớn, người trên bàn đều cười.
Vân Nhiễm mừng rỡ khi thấy em trai mình chịu khổ, phụ họa: “Chú hai con luôn là người đáng ghét, cô hai con nhỏ như vậy mà đã bị lừa rồi.”
Lâm Lâm còn chưa hiểu lời người lớn nói: “Cô hai, lừa có nghĩa là gì ạ?”
Ai tới cứu cô với, một đám người đang ở đây thảo luận về chuyện này.
“Hương Hương, em nhéo anh làm gì?” Vân Nhiễm nghiêng đầu nhìn bà xã của mình.
Tống Lăng Hương bỏ tay không được, không bỏ cũng chẳng xong, xấu hổ cười chút: “Anh nói ít vài câu đi.”
“Được, Hương Hương.”
Mấy người lớn tuổi nhìn bọn nhỏ ầm ĩ, trên mặt mang theo ý cười.
Sau khi ăn bánh trôi vào bữa sáng, An Thính Miên xoa bụng nằm trên giường.