An Thính Miên khó mà tin được. Trên màn hình, người mặc chiếc áo ngắn tay màu xám này chính là người đã tỏ tình với cô ngay dưới sân trường vào hai ngày trước - Vương Kinh.
Vương Kinh thao tác trên máy tính mất khoảng mười phút, sau đó cầm cặp lên, đội mũ lưỡi trai rồi rời đi ngay.
An Thính Miên không hiểu nổi vì sao anh ta lại làm thế, chẳng lẽ là do cô từ chối lời tỏ tình? Nhưng vốn dĩ An Thính Miên cũng đã cho anh ta đường lui rồi mà, là tự anh ta không nhận lấy nên An Thính Miên mới bất đắc dĩ phải nặng lời đấy chứ. Chẳng lẽ chỉ vì thế thôi sao?
“Vương Kinh!” An Thính Miên suýt thì trố mắt nhìn, nhưng vì bảo toàn hình tượng ngoan ngoãn trước mặt người lớn, cô lại bổ sung: “Là đàn anh ở khoa máy tính kế bên khoa em ạ.”
“Cái người nói chuyện với em ở dưới sân hôm nọ ấy hả?”
An Thính Miên trừng anh, không chịu bỏ qua cho cô đúng không hả? Lại nói, tối hôm đó anh quá đáng thật sự, dám ép cô vào góc tường rồi tra khảo cô rằng có phải nếu không nhìn thấy anh thì cô sẽ chẳng từ chối thẳng thừng như vậy không. Mặc cho An Thính Miên giải thích muốn gãy lưỡi thì tên già khốn nạn nhà anh vẫn chẳng tin, còn quy chụp bảo cô ghét anh nữa chứ, nhìn mặt cô có giống vậy không?
Lần đó, An Thính Miên phải hy sinh rất nhiều mới dỗ được anh, bây giờ cô cũng chẳng muốn nói gì để chọc giận anh nữa, nếu không người chịu khổ cuối cùng cũng chỉ có cô thôi.
“Thế sao? Em có nhớ gì đâu.” An Thính Miên tất nhiên không chịu thừa nhận.
Mộc Ứng đứng một bên nhìn hai người đấu võ mồm thì không khỏi buồn cười. Thằng cháu của ông trở nên trẻ con như vậy từ khi nào thế?
“Được thôi.” Bây giờ không phải thời điểm thích hợp để tán tỉnh cô nàng của anh. Vân Ngạn vì tôn trọng ý kiến của cô, anh cau mày, trầm giọng hỏi: “Biết thủ phạm là ai rồi, giờ em tính làm gì đây?”
Chuyển đề tài quá nhanh, An Thính Miên trong chốc lát không phản ứng kịp. Ánh mắt cô lạnh đi vài phần: “Bảo anh ta xoá bài, sau đó viết tay lời xin lỗi rồi đăng lên tài khoản này chăng?”
“Vậy cũng được hả?” Vân Ngạn nhướn mày, không ngờ cô gái nhỏ sẽ dễ dàng tha cho cậu ta như vậy.
“Không thì sao? Chẳng lẽ kiện? Bắt anh ta bồi thường tiền tổn thất tinh thần hả? Em có rảnh đâu mà phí thời gian cho anh ta chứ.”
“Thì có đoàn luật sư của anh.” Vân Ngạn nghiêm túc nói. Chuyện này hoàn toàn là lỗi của Vương Kinh, vì vậy chỉ cần cô đồng ý, Vân Ngạn hoàn toàn có thể khiến cậu ta trả một cái giá cực đắt.
An Thính Miên xua tay, cười khẽ: “Không cần đâu, chuyện này đâu có cần làm lớn thế. Vương Kinh chỉ cần ra bài xin lỗi thôi là trong trường này ai ai cũng sẽ biết mặt anh ta rồi.” Nghĩ sao chứ? An Thính Miên đã tưởng tượng được đại khái viễn cảnh tương lai rồi. Dư luận đã nhấn chìm cô thế nào thì miệng đời cũng có thể dìm chết anh ta như vậy mà.
“Không cần thật hả?”
“Thật mà.” An Thính Miên ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ một.
“Vương Kinh đã gây chuyện như thế, khoa máy tính nhất định sẽ tiến hành điều tra cậu ta rồi khiến cậu ta chịu phạt xứng đáng thôi.” Mộc Ứng đứng một bên kịp thời nhắc nhở.
“Vậy thì chưa đủ.” Chỉ chịu phạt một tí như thế thôi sao, Vân Ngạn đâu phải người lương thiện đến vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
* * *
Đưa An Thính Miên về đến dưới lầu toà ký túc xá, Vân Ngạn nhìn người con gái trước mặt chuẩn bị xuống xe. An Thính Miên định kéo mở cửa xe thì nghe “cạch” một tiếng, cửa xe bị khoá lại. Cô quay đầu lại nhìn anh, giận dữ nói: “Anh làm gì thế hả?”
“Bà Vân à.” Anh nằm xuống nhìn cô gái nhỏ đang tựa lưng lên ghế, trong mắt anh hiện lên tia khó đoán, đầu lưỡi đẩy má trong, nhắc nhở cô: “Anh giúp em mà em không có gì muốn thể hiện hả?”
“Ông An giúp bà Vân của ông ấy là chuyện đương nhiên chứ nhỉ?” Cô tỏ vẻ ngây thơ vô tội, cố gắng nhịn cười, dù sao cô cũng sẽ không mắc mưu của anh đâu.
Tầm mắt của Vân Ngạn dừng lại ở đôi môi An Thính Miên, ánh mắt anh nóng rực, vừa thẳng thắn vừa thật thà: “Vậy ông An yêu cầu bà Vân một nụ hôn tạm biệt thì không tính là quá phận đúng không?”
An Thính Miên chưa kịp nói tiếp, cằm đã bị nắm lấy đưa đến trước mặt anh, môi bị anh nhẹ nhàng cắn một cái. An Thính Miên tức giận quay đầu đi, không cho anh hôn.
Nhưng làm gì có chuyện anh để cô được như ý, bàn tay khống chế tay cô càng dùng lực nhiều hơn, tay kia xoay mặt cô lại. Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã hôn lên, anh hôn một cách nghiêm túc không cợt nhả.
Sức chống cự của cô dần yếu đi, rõ ràng nghiện mà còn ngại.
An Thính Miên không chịu nổi, có lẽ là do anh hôn quá mức dịu dàng: “Bé cưng.”
Thật ra An Thính Miên rất thích được anh gọi là “bé cưng”, cảm giác bản thân được trân trọng làm cô cảm thấy như trong lòng có dòng nước ấm chảy qua vậy. Biết anh đang dỗ cô, lại còn ngân dài âm cuối như thế, cả con tim cô cũng muốn tan ra theo lời anh.
Nụ hôn anh dừng giữa mi tâm cô: “Bé cưng lên phòng đi, những chuyện còn lại cứ giao cho anh.”
Hai má cô ửng hồng, khẽ cắn môi, miệng nhỏ khẽ mấp máy, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn người đàn ông trước mặt: “Dạ vâng.”
Ở cạnh anh khiến cô cảm thấy an tâm đến lạ. Nhưng mà anh xấu tính thật đấy, giờ này mà còn không quên tán tỉnh, cô cực kỳ lên án hành vi của anh: “Anh động dục mọi lúc mọi nơi luôn hả?” .
||||| Truyện đề cử:
Hổ Tế |||||
Anh nhéo má cô, khí thế nguy hiểm khiến cô không thể làm ngơ: “Sao nào? Bây giờ anh hết được xem là người rồi, thành thú rồi hả? Còn động dục mọi lúc mọi nơi?”
“Thì vốn là cầm thú mà!” An Thính Miên không sợ anh, dù sao cũng sắp đến giờ đóng cổng, sáng mai cô còn có tiết học, anh làm gì cô được chứ.
Sự thật chứng minh bây giờ Vân Ngạn quả thật không thể làm gì cô được, nhưng vội làm gì, anh còn rất nhiều thời gian để chứng minh rằng anh còn quá đáng hơn cả cầm thú cơ.
An Thính Miên về tới phòng kí túc xá thì thấy có hai cái đầu nhiều chuyện ló ra nhìn cô, còn Phạm Nghệ Huyên thì đang xoay bút trên tay.
Phạm Nghệ Huyên mở miệng trước: “Khai báo đi.”
Diệp Khuynh tiếp lời: “Tụi tớ thấy cả rồi.”
Kim Lam chống cằm, nghiêng đầu nháy mắt, rất có dáng vẻ hóng hớt.
Từ lúc An Thính Miên rời phòng đã không có ý định lừa bọn họ, vì vậy dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, cô trở về chỗ mình, buông túi xách, hắng giọng: “Được.” An Thính Miên đảo mắt một vòng, nghĩ xem nên mở miệng thế nào: “Có một chuyện, kể ra thì rất dài.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Khuynh rất biết đùa: “Vậy tóm tắt đi.”
“Tớ kết hôn rồi.” An Thính Miên lời ít ý nhiều.
Lần này tới lượt ba người kia ngây người.
“Cậu á?” Phạm Nghệ Huyên không tin nổi, cô ấy cứ ngỡ anh trai kia thật sự chỉ là thanh mai trúc mã của An Thính Miên.
“Kết hôn sao?” Kim Lam cũng trưng ra bộ mặt khó tin.
“Đùa không vui nha.” Diệp Khuynh bĩu môi. Người trong phòng kí túc xá này có ai không biết An Thính Miên chỉ mới tròn đôi mươi chứ hả? Hai mươi tuổi thôi đó?
“Cậu lĩnh chứng hồi nào?” Diệp Khuynh như đang xác nhận lại phỏng đoán của mình.
“Thứ hai tuần trước.”
Thứ hai tuần trước là sinh nhật tuổi hai mươi của An Thính Miên.
Kim Lam: “Vãi nồi.”
Diệp Khuynh: “Vãi nồi.”
Phạm Nghệ Huyên: “Cậu?”
“Bọn tớ là hôn nhân thương mại.” An Thính Miên nghĩ thầm, chắc cũng coi như đúng đi? Dù sao cô cũng luôn cho rằng nó là như thế.
Ba người còn lại lập tức rơi vào khoảng lặng, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối. Bọn họ biết anh trai An Thính Miên là sếp của một công ty lớn, anh trai của cô…
Như có thuật đọc tâm, An Thính Miên lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của họ: “Không phải do anh tớ đâu, là tớ tự nguyện.”
Ba người vẫn không nói gì.
“Anh ấy cũng xem như anh thanh mai trúc mã của tớ, tớ bằng lòng kết hôn với anh ấy, người nhà của anh ấy cũng xem như đã nhìn tớ lớn lên, các cậu cứ yên tâm, mọi người đều thương tớ lắm.”
“Vậy cậu có thích anh ấy không?” Phạm Nghệ Huyên hỏi vấn đề mấu chốt nhất.
Tất nhiên là không thích, ít nhất thì tạm thời là thế, nhưng cô lại nói dối. An Thính Miên chợt phát hiện gần đây mình rất thích nói dối, nhưng nếu lời nói dối có thể giúp người khác bớt lo lắng cho mình hơn thì cũng coi như là một lời nói dối thiện chí nhỉ?
“Thích chứ, dù sao tớ cũng không phải kiểu người sẽ để bản thân thiệt thòi.”
An Thính Miên giả vờ quá giỏi, Phạm Nghệ Huyên có khả năng nhìn người cực tốt mà cũng bị cô lừa.
“Anh nhà cậu đã bao nhiêu tuổi rồi?” Diệp Khuynh dè dặt hỏi.
An Thính Miên không để ý, đôi mắt biết nói nhìn thẳng Kim Lam, ánh mắt dịu dàng: “Lớn hơn tớ tám tuổi.”
“Lớn hơn tám tuổi? Là hai mươi tám tuổi hả?”
“Phải.”
“Thính Miên…”
“Hơn tuổi cũng tốt mà. Người ta có nói gì ấy nhỉ, hình như là con trai lớn tuổi sẽ chiều chuộng mình hơn đấy.”
Mọi người bị câu nói nhẹ tênh của cô chọc cười.
An Thính Miên lảng sang chuyện khác: “À phải rồi, chúng mình đã tìm ra ai là người đăng bài viết đó.” An Thính Miên không câu giờ nữa, tiếp tục nói: “Là Vương Kinh.”
“Vương Kinh á!”
An Thính Miên kể sơ qua chuyện bọn cô vừa làm lúc nãy, tất nhiên là cô tự động lược bỏ chuyện Mộc Ứng là giáo sư trường mình ra.
* * *
Mọi người vừa mới nói chuyện này xong, lúc lên mạng thì thấy sự việc đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Điều này càng khiến các cô gái cho rằng hình phạt dành cho Vương Kinh sẽ không dừng lại đơn giản như thế.
— — —
Tác giả có lời muốn nói:Uây uây uây Vân Ngạn, vợ anh chê anh già kìaaaa (la làng cực lớn)Cảm ơn các bạn đã đọc.