Ngồi trước cửa sổ, hai người ngắm nhìn dòng người qua lại trên đường, họ mặc những bộ trang phục giản dị và vẻ mặt chẳng hề toan tính.
“Con vừa tròn hai mươi tuổi nhỉ?” Giang Cẩm Diệp cố gắng nói chuyện với An Thính Miên tự nhiên như đang nói chuyện nhà cửa.
An Thính Miên khuấy nhẹ ly cà phê trong tay, cô thường xuyên tới “Trường Lý” nhưng lại chưa từng uống cà phê ở đây. Nghe Giang Cẩm Diệp hỏi vậy, An Thính Miên liền dừng lại, khẽ hé môi: “Tuần trước con đã nhận được quà dì gửi rồi ạ, con thích lắm.”
Giang Cẩm Diệp vui mừng: “Con thích là được rồi.” Bà đang tự hỏi phải nói tiếp thế nào để cô đừng hiểu lầm.
Sau vài giây yên tĩnh, Giang Cẩm Diệp vờ hỏi: “Vân Ngạn nó… Phương diện kia của nó có vấn đề gì không con?”
An Thính Miên khó hiểu, phương diện nào? Nhưng chỉ ngay giây sau cô đã hiểu. Bọn cô chỉ mới làm một lần, hôm đó cô còn uống say nhưng mà sáng hôm sau, ừm, hôm sau ăn sáng mà tay cô vẫn còn run đấy, chắc là không có vấn đề gì đâu.
Thấy cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, Giang Cẩm Diệp lập tức thông suốt. Chà, thằng con bà không có bệnh gì là được rồi, nếu không thì lại làm khổ cô bé mất.
“Vậy, các con có sử dụng biện pháp không?” Giang Cẩm Diệp hỏi rất trực tiếp.
An Thính Miên không ngờ bà sẽ hỏi như vậy, ngụm cà phê vừa vào cổ họng đã gây sặc, An Thính Miên không khỏi ho khan.
Giang Cẩm Diệp vội vàng lấy khăn giấy trong túi xách ra cho An Thính Miên lau miệng.
Chờ An Thính Miên bình tĩnh lại đã.
“Mẹ cũng không có ý gì khác, nhưng mà mẹ nói với con này.” Giang Cẩm Diệp kéo tay An Thính Miên, hạ giọng dặn dò: “Bây giờ con vẫn chưa tốt nghiệp, cũng vẫn còn nhỏ, có thể con sẽ chưa hiểu “chuyện ấy” cho lắm. Là một người mẹ, mẹ có thể cùng con tâm sự về chuyện này.”
An Thính Miên đỏ mặt tiếp tục nghe Giang Cẩm Diệp giảng giải.
“Con nhất định phải cẩn thận khi làm chuyện đó đấy. Nếu Vân Ngạn nói ngọt với con rằng không muốn đeo bao thì con tuyệt đối không được cho, con hiểu không?”
“Dạ…?”
“Không có ý gì đâu, nhưng mà mẹ sợ con bị nó lừa, khi ấy thì con còn chưa tốt nghiệp mà đã vướng bận chuyện gia đình, chưa kể nếu đã kết hôn, sinh con rồi thì còn khó thoát ra hơn nữa.”
Khoé mắt An Thính Miên giật giật. Không thể tin nổi, đây là mẹ ruột Vân Ngạn thật sao?
“Đương nhiên, nếu con đã nghĩ kỹ về việc có con với Vân Ngạn thì ba mẹ cũng ủng hộ. Sau khi sinh con xong, thì con cứ tiếp tục học, ba mẹ sẽ chăm con giúp con.”
Sao càng ngày càng nói lố vậy. An Thính Miên nghiêm túc đáp: “Mẹ ơi, chúng con chưa muốn có con đâu ạ.”
“Vậy sao?”
Vậy sao? Ban nãy dì còn dặn dò cô rất tỉ mỉ mà, sao bây giờ lại trông như rất tiếc nuối vậy?
“Cũng đúng, chủ yếu là mẹ muốn con suy nghĩ thật kỹ càng thôi, đừng bị Vân Ngạn dụ dỗ đến nỗi hỏng đầu rồi chuyện gì cũng làm.”
“Mẹ, con hiểu rồi ạ.”
An Thính Miên có hơi cay mắt. Đã rất lâu rồi, cũng phải kể từ lúc mẹ cô qua đời, có rất nhiều chuyện ngay cả anh trai cũng không tiện chia sẻ với cô. Vậy mà nay lại có một người lấy tư cách mẹ chồng để giảng giải cho cô những chuyện này.
“Hiểu là được. Mẹ nghĩ con cũng còn trẻ, không cần vội, cứ dành thêm thời gian vun đắp thế giới hai người của con với Vân Ngạn, cùng nhau đi xem thế giới rộng lớn ngoài kia đi. Đừng chuyện gì cũng làm theo ý nó rồi bị nó lừa nhé.”
“Hồi đó mẹ cũng bị ba chồng con lừa sinh ra Vân Ngạn, vừa sinh xong Vân Ngạn là mẹ đã hối hận rồi. Khi ấy mẹ cũng chỉ mới hai mốt, hai hai tuổi, đời mình ra sao còn chưa rõ đã bắt đầu phải lo hàng đống chuyện khác. Mẹ hy vọng con đã nghĩ kỹ trước khi làm bất kỳ chuyện gì, sống thật vui vẻ hạnh phúc.”
“Mẹ.”
“Cũng may so với người khác thì ba con cũng tốt, người trong gia đình này cũng tốt, chưa bao giờ làm cho mẹ khó chịu, hơn nữa chuyện gì cũng làm theo ý mẹ. Nhưng dù sao thì mẹ cũng tiếc, tiếc vì không có một cuộc đời riêng cho mình.”
Giang Cẩm Diệp nhận ra mình đã nói hơi nhiều, bà cười cười: “Những chuyện này mẹ chỉ có thể nói với con thôi, nếu đến tai “người ấy” của mẹ thì chẳng biết sẽ có hậu quả gì nữa.”
Nói xong bà còn hơi ngại nữa?
An Thính Miên hơi hiểu được phản ứng này. Một người được nuôi dưỡng trong hũ mật như vậy, khi đối xử với người khác cũng sẽ khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
Giang Cẩm Diệp khuấy ly cà phê trong tay, tầm mắt lướt qua khung cảnh ngoài cửa sổ.
“Thằng nhóc đó sao lại tới đây?” Giang Cẩm Diệp hất cằm lên, ý bảo An Thính Miên nhìn ra bên ngoài.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt hơi lỏng ra, cúc áo trên cùng đã cởi, anh thoải mái tựa vào cửa xe. Dưới tàng cây, khuôn mặt anh lúc sáng lúc tối. Anh đang cúi đầu bấm điện thoại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vài giây sau, điện thoại trên bàn của Giang Cẩm Diệp sáng lên.
Giang Cẩm Diệp nhướn mày. Bà nhìn lướt qua tin nhắn: “Có ai đó không yên tâm để con ở chung với mẹ. Mẹ cũng còn việc khác nên đi trước, con nhớ thường xuyên về thăm mẹ nhé.” Rồi bà tinh nghịch nháy mắt.
An Thính Miên bị chọc cười, cô đứng lên: “Để con tiễn mẹ.”
Giang Cẩm Diệp ấn cô ngồi xuống, bà xua tay: “Không cần đâu, tài xế đã ở ngoài rồi. Con cứ từ từ uống đi, mẹ tự đi ra là được rồi.”
Không thể lay chuyển Giang Cẩm Diệp, An Thính Miên đành dõi theo bóng dáng bà rời đi.
Ngoài cửa sổ, Giang Cẩm Diệp đi đến bên cạnh Vân Ngạn, không biết bà nói gì mà khẽ vỗ cánh tay anh, sau đó xoay người lên xe đi mất.
An Thính Miên thu hồi tầm mắt. Cô dùng điện thoại quét mã QR trên góc bàn, chuẩn bị gọi ít bánh ngọt đóng gói mang về ăn dần.
Vân Ngạn ngồi vào vị trí đối diện trong lúc An Thính Miên đang chọn đồ rất vui vẻ.
“Gọi gì thế?” Dường như cô gái nhỏ không nhìn thấy anh, chỉ mải chăm chú lật thực đơn.
“Bánh ngọt.” Lời ít ý nhiều, mặt cũng không thèm ngẩng lên.
Vân Ngạn giật giật khoé miệng, nghĩ nghĩ, hình như hôm nay anh có chọc giận gì cô đâu nhỉ?
An Thính Miên chọn món xong mới ngẩng đầu. Anh vẫn đang lẳng lặng nhìn cô.
“Anh nhìn em làm gì?” An Thính Miên bĩu môi, ngại ngùng một cách kỳ lạ.
“Nhìn cũng không được hả?”
An Thính Miên không định tiếp tục đề tài này với anh, nếu không thì không biết một lát nữa sẽ nói tới chuyện gì mất.
An Thính Miên nhìn thoáng qua ly cà phê còn hơn nửa của mình, bèn đẩy đẩy sang chỗ anh: “Anh uống cà phê không?”
Nhận ra ly này mình đã uống rồi An Thính Miên lại lấy về: “Thôi, để em gọi cho anh ly khác, anh muốn uống gì?”
Vân Ngạn lấy ly cà phê trong tay cô gái nhỏ: “Ly này là được rồi, đừng phí tiền.” Nói xong lại đặt môi lên vị trí An Thính Miên vừa uống.
Vốn dĩ An Thính Miên nhìn động tác của anh thì có hơi ngại nhưng nhớ tới lời anh vừa nói thì chút ngại ngùng đó cũng bay mất.
Anh mà còn so đo chút tiền đó ư?
“Anh đang chê em tiêu tiền lãng phí à?” An Thính Miên cố tình xuyên tạc ý anh.
Vân Ngạn khẽ cười: “Em? Tiêu tiền lãng phí? Mười An Thính Miên anh cũng nuôi được, tiền anh kiếm còn không phải để cho em tiêu đấy sao?” Vân Ngạn dễ dàng thoát khỏi bẫy của cô.
“Sao lại không muốn gọi thêm ly nữa?”
“Anh muốn uống ly mà em uống rồi.” Anh cười như không cười, vừa uống vừa nhìn chằm chằm cô.
An Thính Miên dời mắt, trong lòng thầm phỉ nhổ thầm anh, lẽ ra tối qua cô không nên xót cho anh, cứ để anh đau chết đi cho rồi.
“Bé con còn muốn uống nữa không? Không thì để anh uống luôn cho.” Vân Ngạn tốt bụng nhắc nhở cô, anh sắp uống hết ly cà phê cô từng uống rồi.
“Hửm?” Anh kéo dài giọng, âm thanh lẫn cả tiếng cười.
“Em không uống thứ mà anh đã uống đâu.” An Thính Miên vẫn muốn gỡ hoà một ván.
“Chê anh à? Không sao, anh không chê em.” Anh còn cố tình thể hiện rằng mình rất rộng lượng nữa chứ.
* * *
Ra ngoài nhận lấy hộp bánh ngọt, An Thính Miên mới về chung cư Ngô Giang với Vân Ngạn.
“Mẹ nói gì với em thế?”
An Thính Miên nghĩ đến những chuyện Giang Cẩm Diệp nói với mình, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Vân Ngạn thấy An Thính Miên không trả lời thì trêu chọc: “Chưa gì mà đã có bí mật nhỏ với mẹ rồi à?”
“Làm gì có.” An Thính Miên không muốn thảo luận tiếp chuyện này với anh, xấu hổ quá đi mất.
Bấy giờ Vân Ngạn mới chú ý đến vành tai đỏ như quả cà chua của cô.
Vân Ngạn dùng dáng vẻ đứng đắn nhất để hỏi cô một câu rất không đứng đắn: “Bé cưng, sao em lại dễ đỏ mặt như vậy chứ, không lẽ mẹ nói gì với em thật à?”
“Vân Ngạn, anh phiền quá đi mất.” An Thính Miên thẹn quá hoá giận, giơ tay đánh anh.
“Ấy, muốn giết chồng diệt khẩu hả?”
“Anh lái xe hộ em cái.”
Vân Ngạn không trêu cô nữa mà chuyên tâm lái xe.
Hai người đi siêu thị mua một ít thực phẩm để chuẩn bị ăn tối tại nhà. Một tay An Thính Miên cầm túi xách, một tay được Vân Ngạn nắm chặt, trong khi đó một tay khác của Vân Ngạn lại treo đầy túi mua hàng.
Từ lúc tiến vào thang máy, Vân Ngạn vẫn luôn ở bên cạnh An Thính Miên, gần như là muốn tựa cả người lên người cô.
An Thính Miên không gánh nổi sức nặng của anh, cô bị ép vào một góc, đã thế anh lại còn chơi xấu, cứ cúi đầu hôn cô. Mặc dù An Thính Miên rất ngại ngùng nhưng vốn dĩ chỗ này chỉ bé tí tẹo như thế, cô muốn tránh cũng không tránh được.
Đến tầng nhà mình, cửa thang máy từ từ mở ra, An Thính Miên vội vàng bước ra ngoài, vừa ngẩng đầu đã mắt đối mắt với người đứng ngay cửa.
“Anh trai.”
Vân Ngạn cũng để ý tới vẻ mặt âm u của An Nguyên, anh thẳng lưng, sửa lại bộ dạng không đứng đắn ban nãy, chủ động chào hỏi: “An Nguyên.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên thấy anh trai mình nhăn nhó thì muốn tránh khỏi bàn tay đang nắm chặt của Vân Ngạn.
An Nguyên nhìn hai người đang ngầm trao đổi, khuôn mặt vẫn chỉ mang vẻ không hài lòng.
“Em.” An Nguyên hất cằm: “Vào trong chờ anh.”
An Thính Miên không thể không làm theo. Cô đến trước cửa, dùng vân tay mở khoá.
“Ting” một tiếng, cửa mở ra.
An Nguyên bất mãn tặc lưỡi một cái. Tình trạng giữa hai người này là gì thì anh cũng đã hiểu đại khái.
Cô vẫn đang đứng ở ngay cửa, chưa vào trong.
Vân Ngạn đặt túi mua hàng lên bàn, nhìn thoáng qua An Thính Miên, ý bảo cô yên tâm.
Nhưng An Thính Miên bây giờ đã cực kỳ hoảng loạn, cô kéo kéo góc áo anh: “Các anh…”
“Yên tâm đi.” Anh an ủi cô nàng đang căng thẳng trước mặt.
Vân Ngạn đóng cửa lại, nhìn An Nguyên khoanh tay đứng ở cửa thang máy, khuôn mặt vẫn không cảm xúc như cũ.
“Nói chuyện chứ?” Vân Ngạn phá vỡ không khí ngột ngạt vừa mới xuất hiện.
An Nguyên hất cằm, ý bảo anh vào thang máy.
Suốt dọc đường hai người không nói tiếng nào, tiến vào công viên đầm lầy vốn là chốn vắng người cách đó không xa.
An Nguyên càng nghĩ càng giận, chợt xoay người túm lấy trang phục Vân Ngạn mà đẩy xuống đất. Vân Ngạn không kịp đề phòng nên ngã phịch một cái.
“Yếu đuối đến vậy à?” An Nguyên lườm anh. Anh ấy nhích lại gần, ngồi xổm xuống, tóm lấy cổ áo người đàn ông: “Ông đây mới đi có tí mà cậu đã lừa con bé lên giường rồi?”
Lúc cửa thang máy mở ra, cả cơ thể của người đàn ông này gần như là dựa hẳn lên người An Thính Miên, hai người còn nắm chặt tay, trên khoá cửa nhà Vân Ngạn lại có cả vân tay của em gái anh ấy nữa.
Càng nói càng tức, An Nguyên thậm chí còn không chờ anh mở miệng đã vung tay đấm từng cú vào người anh, Vân Ngạn không hề lên tiếng lấy một lần.
Thấy anh không đánh trả, An Nguyên đánh một mình cũng chẳng dễ chịu gì. Anh ấy thở hổn hển ngồi lên chiếc ghế bên cạnh: “Nói đi, bắt đầu từ khi nào.”
“Ui cha”, ngón tay cái anh lau đi máu chảy trên khoé môi, đầu lưỡi đẩy đẩy má trong. An Nguyên không thật sự ra đòn hiểm, chỉ là đánh cú nào ăn tiền cú đó thôi.
Vân Ngạn đứng dậy phủi bụi bặm trên người, ngồi song song trên ghế với anh ta, không nhanh không chậm mà nói: “Cậu đang muốn hỏi tôi bắt đầu thích cô ấy từ khi nào hay là muốn hỏi tôi và cô ấy bắt đầu yêu nhau từ khi nào vậy?”
An Nguyên bị lời anh nói chọc tức tới bật cười. Cái người đang ngồi cạnh anh đã ở cạnh Thính Miên suốt từ khi con bé mới chỉ tám tuổi, nó bắt đầu thích con bé từ lúc nào mới được chứ? Nó đi Đức hai năm, chẳng lẽ nó đã có ý đồ với em gái nhà anh từ lúc con bé còn chưa dậy thì?
Nhưng ai mà biết được.
An Nguyên không đáp, Vân Ngạn lại cười khẽ, đụng tới vết thương trên khoé môi: “Về phần tôi thích cô ấy từ khi nào, thì có lẽ là từ ba năm trước? Chắc vậy?”
“Vân Ngạn!” An Nguyên bị anh doạ sợ: “Khi đó con bé mới mười bảy tuổi.”
Phải, mười bảy tuổi, vẫn đang ở độ tuổi người ta thường gọi là tuổi trẻ, mà khi đó anh đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Hai mươi lăm chăng? Đã là một sếp Vân khiến không ít người phải kiêng kỵ trong giới kinh doanh rồi.
Vậy nên lúc nhận ra tình cảm của mình, anh đã cho bản thân thời gian hai năm để kiểm chứng vị trí của cô ở trong lòng anh. Nhưng anh lại phát hiện, hai năm ư? Hừ, sợ rằng cho dù có thêm mấy cái hai năm nữa thì hình ảnh của cô gái nhỏ trong lòng anh cũng sẽ chỉ ngày càng được khắc sâu thêm, chứ chẳng thể nào bị thời gian làm cho phai nhạt được.
Anh quả thật đã nhân lúc An Nguyên không có ở đây mà ủi mất củ cải trắng nhà người ta, đem An Thính Miên về bên cạnh mình.
Sự trầm mặc của Vân Ngạn đã nhắc nhở An Nguyên. Như thể để xác thực suy nghĩ của mình, anh ấy chần chừ hỏi: “Vậy cậu đi Đức hai năm là vì Thính Miên à?”
Trước mặt người thân duy nhất còn lại của An Thính Miên, Vân Ngạn không thể chối cãi, anh trả lời một cách dứt khoát: “Đúng vậy.”
“Được!” An Nguyên gần như nghiến răng nghiến lợi: “Vậy cậu yêu đương với Thính Miên từ bao giờ?”