Cố Lễ cứng đờ người, trên mặt đỏ bừng “Khụ, được rồi, nhưng mà Miểu Miểu…… Ngươi không mặc quần áo.”

Dứt lời thì nhanh chóng cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người ta.

Ta: “……”

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm người, chưa được quen lắm.

13

Chắc đánh ch ết bọn họ cũng không thể nào tưởng tượng được ta với Cố Lễ đang trốn trong chính hang ổ của họ.

Huống chi tất cả dấu vết đã bị ta xóa sạch, bọn họ tìm ra được mới là lạ.

Ta với Cố Lễ trốn ở dưới giếng, mãi đến khi trời tờ mờ sáng ta mới biến lại thành mèo, uyển chuyển dạo quanh cung điện, sau khi xác nhận toàn bộ phản quân đã bị bắt về truy án mới quay về giếng.

Mũi tên trên vai Cố Lễ đã bị ta rút ra, vết thương cũng được xử lý một chút. Chỉ là hình như miệng vết thương của hắn bị nhiễm trùng, từ đêm qua đã sốt cao, bây giờ đã rơi vào hôn mê.

Vất vả lắm mới dùng pháp thuật xoa dịu đi cơn sốt mà người vẫn không tỉnh. Ta đành phải đi tìm Tiểu Thuận Tử, ngậm ống quần hắn dẫn hắn tới miệng giếng, gỡ bỏ pháp thuật, để hắn đưa Cố Lễ về.

Còn ta……

Mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi, mà Cố Lễ cũng đã phát hiện ra thân phận yêu quái của ta, ta thật sự phải rời đi rồi.

Ai ngờ, mấy tên ám vệ của Cố Lễ vẫn cứ nhìn chằm chằm ta.

Pháp thuật đã dùng để che giấu Cố Lễ, hóa hình với chữa thương cho hắn cả rồi…… Bây giờ thật sự là một giọt cũng không còn.

Không có pháp thuật, không thể dùng phép ẩn thân. Mà không thể dùng phép ẩn thân thì không thể dưới mí mắt của đám ám vệ võ công cao cường kia mà trốn đi được.

Ta lo lắng dậm dậm chân. Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ quay lại đường cũ, ngồi xổm bên cạnh Cố Lễ để hít năng lượng tím.

Nhưng mà để năng lượng tím chuyển hóa thành pháp thuật phải cần một khoảng thời gian.

Pháp thuật còn chưa chuyển hóa đủ thì……

Cố Lễ đã tỉnh.

“Miểu Miểu?” Giọng hắn khàn khàn, nắm lấy chân ta, ngập ngừng gọi.

Cả người ta cứng đờ.

Xong rồi, xong rồi, xong rồi……

Mạng của ta xong rồi.

Bây giờ giả ngu, giả bộ mình chỉ là một bé mèo con vô tội còn kịp không?

Có vẻ là không kịp rồi.

“Miểu Miểu” Cố Lễ mở miệng khẳng định một lần nữa. Ngón tay thon dài vươn ra gãi gãi cằm ta.

Ngay lập tức, mấy câu chuyện giữa người phàm và yêu tinh mà A Tô kể hiện lên trong đầu ta. Cả câu chuyện về một đồ tể sau khi biết vợ của mình là heo yêu thì đã gi ết vợ rồi đem ra chợ bán nữa.

“Huhu…… Đừng gi ết ta!” Ta nức nở, liều mạng lùi về sau.

Mẹ ơi……

Chu mi ngaaa!

Cố Lễ sửng sốt.

“Cục Lông Nhỏ.” Cố Lễ thay đổi cách gọi, bế ta lên ôm vào lòng, thở dài: “Ngươi đã cứu trẫm, sao trẫm gi ết ngươi được?”

Ta cẩn thận mở hé một mắt ra.

Đôi mắt màu hổ phách của Cố Lễ vừa sâu lắng, vừa dịu dàng, đâu đó còn có chút ý cười…… không hề có chút xíu chán ghét nào.

“Ngươi, ngươi không sợ ta?”

“Sợ cái gì? Sợ ngươi một lần ăn 5 con cá khô, ăn cho trẫm nghèo luôn à?”

“……” Ta chán nản, “Ta là yêu quái đấy!”

Cố Lễ lười biếng vò lông ta “Con người gi ết trẫm, mà yêu quái lại cứu trẫm. Gi ết trẫm, trẫm còn không sợ huống chi là bé con một ngày ăn được có 5 con cá khô?”

Ta: “……”

Ngươi có vướng mắc gì với chuyện này phải không?!!!

14

Bởi vì Cố Lễ đã sớm đề phòng nên quân phản loạn nhanh chóng bị bắt hết.

Lúc này ta mới biết hắc y nhân ngày đó được gọi là điện hạ kia chính là huynh đệ của Cố Lễ, là tên Thái Tử mà bạch nguyệt quang suýt cưới.

Thái Hậu và bạch nguyệt quang đều có liên quan đến chuyện này, bây giờ đã bị giam lại, liên lụy đến cửu tộc, ba ngày sau sẽ bị xử trảm.

—— Vốn dĩ bọn họ định để cho Tống Uyển Nhi xài mỹ nhân kế, không tiếng động mà gi ết ch ết Cố Lễ.

Thái Hậu cho rằng Cố Lễ sẽ mắc bẫy, bởi vì bà ta không phải mẹ ruột của Cố Lễ, cũng không phải là mẹ ruột của Thái Tử, bà ta không có con trai. Thái Tử đã bị phế, bà ta mang theo Tống Uyển Nhi và Tống gia đến cậy nhờ Cố Lễ là hoàn toàn hợp lý!

Nhưng mà bà ta không thể ngờ rằng Cố Lễ không hề thích Tống Uyển Nhi, hắn không hề có tí rung động nào với Tống Uyển Nhi cả.

“Trẫm với Tống Uyển Nhi không có quan hệ gì cả.” Cố Lễ vừa gãi cằm cho ta vừa giải thích: “Năm đó Thái Tử không chịu tha cho trẫm. Nếu Thái Tử với Tống gia mà liên thủ với nhau thì trẫm chỉ còn một con đường ch ết. Tiên hoàng ngu ngốc, Thái Tử vô đức, lúc trẫm ép vua thoái vị chỉ vô tình ngay trước đại hôn của Thái Tử với Tống Uyển Nhi mà thôi. Còn về tin đồn ta với Tống Uyển Nhi tình sâu nghĩa trọng có thật hay không……”

Cố Lễ lộ ra vẻ chán ghét.

“Hoàng tử nào Tống Uyển Nhi cũng lộ ra vẻ mập mờ không rõ, vì quyền thế mà không từ thủ đoạn. Mấy lời đồn đó đều là kết quả của Tống gia mà ra. Ngoại trừ ta, hoàng tử nào cũng “tình sâu nghĩa nặng” với Tống Uyển Nhi hết.”

Ta gặm miếng khô bò, kinh ngạc nhìn hắn.

Nói cái này với ta làm gì, người cần được giải thích là người trong thiên hạ kia kìa.

Bên ngoài đều đang truyền tai nhau bạo quân m áu lạnh vô tình, người yêu bao năm của hắn chỉ cần đụng vào lợi ích của hắn một cái là hắn trở mặt liền, không chút thương tiếc……

Đối với mấy lời đồn đại này, Cố Lễ y như đà điểu.

Nhưng mà như vậy cũng có cái lợi, chẳng hạn như…… dân chúng càng thêm kiêng kị hắn. Nghe Tiểu Thuận Tử nói, mấy đại thần vào triều không dám động đậy, buổi triều hai ngày nay đều diễn ra tốt đẹp.

Từ sau khi ta có thể hóa thành người, pháp lực đã quay trở lại, thế là có thể làm người thì ta đều làm người.

Tiểu Thuận Tử không hề biết ta là Cục Lông đại nhân của hắn, thấy ta tùy ý ra vào tẩm cung thì trợn tròn mắt. Mấp máy cả nửa ngày mới phun ra được hai chữ: “Nương, nương nương……”

Ta kể lại chuyện này cho Cố Lễ nghe, cười sằng sặc: “Ngươi thấy buồn cười không hahahaha, Tiểu Thuận Tử có bao giờ ngốc nghếch như vậy đâu.”

Cố Lễ mỉm cười nhìn ta, không tỏ ý kiến.

Cuối cùng cũng đến ngày xử trảm Thái Tử phế truất và cả nhà Tống gia.

“Bệ hạ!” Tiểu Thuận Tử vội vàng chạy vào, nhìn thấy ta thì vội vàng hành lễ bổ sung: “Nương nương.”

“Nhị công tử của Lâm gia…… Lâm Trì đã trở lại!”

Cố Lễ kinh ngạc, “Lâm Trì? Không phải hắn……”

“Lâm Trì, Lâm Trì vẫn còn sống! Hắn tới cướp tù!!”

15

Lâm gia chính là cái người vai ác trông giống cha ta kia.

Xuất phát từ tò mò, ta cũng chạy theo Cố Lễ để hóng chuyện.

“Cha đúng là hồ đồ!” Vừa vào đến thiên lao, ta liền nghe thấy thanh âm quen thuộc đang tức giận: “Sao mà cha không phân biệt được ai là kẻ tốt ai là kẻ xấu thế! Cha cũng biết tên Lâm Phong kia không phải thứ gì tốt mà sao vẫn tin lời hắn vậy chứ!!!”

“Cha?”

Bạch y nam tử đang đứng trước cửa nhà lao bỗng khựng lại, sau đó quay đầu qua.

“Miểu Miểu??!” Bạch y nam tử - cũng chính là cha ta tròn mắt nhìn ta “Con hóa thành người……”

Còn chưa nói xong, nhìn thấy Cố Lễ thì đột ngột dừng lại.

“Cố Lễ, tuy chuyện này là cha ta không đúng, nhưng mà ngươi cũng không nên bắt con gái ta chứ!” Cha ta lắc mình đến trước mặt ta, một tay kéo ta ra sau lưng, cảnh giác nhìn Cố Lễ.

Ta ngơ ngác đứng trong gió, cùng với lão già trong nhà giam mắt to trừng mắt nhỏ.

“Cháu, cháu ngoan?” Lão già bật khóc, vươn tay muốn chạm vào ta “Con là cháu ngoan của ta phải không?”

Ta cũng không biết ta có phải cháu ngoan của ngài hay không nữa.

Nhưng mà theo như cha ta nói…… chắc là …… phải?

“Nương nương!” Tiểu Thuận Tử chân ngắn không đuổi kịp Cố Lễ, lúc đến thì thấy ta đang bị cha ta “bắt cóc”, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

“Lâm nhị công tử, có chuyện gì thì từ từ nói! Không thể lại mắc thêm sai lầm nữa!”

“Nương nương?” Cha ta không thể tưởng tượng nổi mở ta hai mắt, nghiến răng nghiến lợi rít lên với Cố Lễ: “Em gái ngươi Cố Lễ!!! Mẹ nó, con gái ta mới có 14 tuổi, ngươi mẹ nó là đồ khốn khiếp! Ta xem ngươi là huynh đệ, ngươi mẹ nó lại muốn làm con rể ta??!”

Huynh đệ?

Cha ta trước đây từng quen Cố Lễ à?

Ta xoa xoa lỗ tai, dùng một móng vuốt ấn cha ta vào tường: “Có phải là cha nên giải thích một chút không? Hả? Lâm nhị công tử?”

Trước đây ta vẫn luôn cho rằng cha ta tên là Cún Con.

Hừ, làm cha con mười bốn năm nay, bây giờ ta mới biết tên thật của ông là Lâm Trì.

Vậy mà mẹ lại cứ gọi ông là Cún Con.

Bảo sao ta tìm khắp cả triều không tìm thấy ai họ Cún cả!!!

Năm đó vì để không phải mang họ Cún giống cha mà ta liều ch ết liều sống đòi mang họ Khương của mẹ.

“Khụ, biệt danh của cha là Cún Con thật mà, là tên thân mật mà mẹ gọi cha ấy.” Trên mặt cha ta mang theo ba vết cào của ta, cười hihi nói.

“Mẹ con đâu?”

“Mẹ con đang ở ngoài thành dưỡng thai rồi.”

Ta: “???”

Dưỡng thai???

Chuyện lớn như vậy mà hai người dám gạt ta?

Cha ta thấy sắc mặt ta thay đổi, vội vàng nói: “Mới có mới có thôi, sau khi rời khỏi nhà mới biết……”

Thấy sắc mặt ta vẫn không hề chuyển biến tốt đẹp, cha tung ra chiêu cuối.

“Độc trong người cha mới hết gần đây không phải sao, nên cha chỉ muốn về gặp ông nội con một xíu thôi. Trước đây là do Lâm Phong hạ độc cha để giành lấy tước vị gia chủ, cha định quay về âm thầm giải quyết rồi mới đưa con về nhận tổ quy tông ……”

Cha ta giải thích xong vẫn không quên khen ngợi ta: “Miểu Miểu nhà ta hóa người rất xinh đẹp, y chang mẹ của con!”

Nói xong còn trừng mắt với Cố Lễ một cái.

Cố Lễ vô tội chớp chớp mắt.

“Lâm Phong hạ độc con?” Ông nội ta cũng vừa mới biết cha ta bị hạ độc, may có mẹ ta cứu nên mới sống sót. Nghe thấy thủ phạm chính là cháu ruột của mình, ông lại bật khóc.

“Là cha hồ đồ! Cha còn tưởng, còn tưởng là bệ hạ…… Ta đúng là đáng ch ết mà!”

Cha ta vì trúng phải kịch độc nên không thể rời khỏi linh khí trên núi, vì vậy cũng mười mấy năm rồi không được gặp cha mình, có lẽ trong lòng vô cùng áy náy.

Cha ta ho nhẹ hai tiếng, nhìn về phía Cố Lễ “…… Huynh đệ, lúc nãy mắng đệ là ca ca không đúng. Có chuyện gì chúng ta thương lượng có được không? Ta chỉ muốn cha ta thôi, đệ coi như ông ấy hồ đồ…… Được không?”

Cố Lễ xoa xoa cằm.

Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay áo hắn, lấp lánh nhìn hắn.

Ý cười trong mắt Cố Lễ lập tức lan ra.

“Tha cho cha huynh cũng được.” Cố Lễ hơi gật đầu, “Nhưng mà huynh phải giao Miểu Miểu cho trẫm.”

Cha ta vô cùng vui mừng “Được được, đừng nói là Miểu Miểu, đệ muốn cái gì……”

Ông đang nói thì im bặt.

“Ngươi nói cái gì? Miểu Miểu?” Cha ta lại gào lên: “Cố Lễ! Ngươi có là người không vậy!!!!”

16

Ta thay cha quyết định, chủ động ở lại.

“Con gái, con không cần phải ấm ức bản thân như vậy đâu!” Cha ta khóc lóc thảm thiết, “Cùng lắm thì hai chúng ta trực tiếp cướp ông nội đi rồi chạy thẳng về nhà luôn!”

Ta từ chối.

“Dù mẹ có cho cha nửa viên nội đan, cha có thể sử dụng được pháp thuật……. nhưng mà cái pháp thuật mèo ba chân của cha cũng không mạnh hơn con được bao nhiêu”

Cha ta nghẹn họng.

“Miểu Miểu, con thật sự……”

“Thật sự thật sự, con rất tự nguyện.” Ta có lệ vẫy vẫy tay “Cá khô của Ngự Thiện Phòng ngon hơn của cha nhiều, con tính ở đây ăn thêm hai trăm năm nữa, ăn chán rồi về.”

Cha ta: “……”

Chắc có lẽ là nhớ tới lượng cơm của ta, sau đó nhớ tới ở nhà vẫn còn một đứa nhóc nữa phải nuôi, cha ta cuối cùng đành phải miễn cưỡng đồng ý.

“Vậy được rồi. Nếu hắn mà có bắt nạt con thì nói cha nghe chưa? Cha đánh ch ết hắn!” Cha ta vỗ vỗ vai ta “Vậy cha đi tìm Mật Mật đây!”

Mật Mật chính là mẹ ta, Khương Mật Mật.

Cha ta không thể sống thiếu mẹ được nổi một ngày, suốt ngày thồn cơm chó cho ta.

Ông vừa rời đi, Cố Lễ liền xuất hiện, vòng tay qua nách ta bế lên như trước đây bế mèo, đặt ta ngồi lên đùi hắn.

Nhưng mà bây giờ ta vẫn đang còn là người……

Sao cảm thấy hơi kỳ.

Ta không nhịn được động đậy người.

Cố Lễ bỗng rên lên một tiếng, giữ chặt lấy eo ta “Đừng nhúc nhích.”

Ta: “?”

“Bây giờ ngươi là của trẫm, biết chưa?” Cố Lễ cười cười, gãi cằm ta.

Ta: “……”

Ta không nói gì, hắn lại tưởng ta giận hắn, vội vàng ôm lấy ta “Không phải là trẫm xem ngươi là đồ vật đâu, ngươi không phải là của ai cả, được không? Chỉ, chỉ là trẫm sợ ngươi sẽ đi……”

Hắn đã biết ta xuống phàm để tìm cha mẹ.

Bây giờ đã tìm được cha mẹ rồi, ta không còn lý do gì để ở đây nữa.

Cố Lễ căng thẳng nhìn ta. Vòng tay vô thức siết chặt lại, ta khó chịu hơi cau mày một cái, hắn lập tức buông ra.

“Ngươi sẽ rời đi sao, Miểu Miểu?”

Ta nghiêng đầu.

Đi? Đi đâu cơ? Về nhà à?

Nhưng mà ta không muốn nhìn hai cái con người suốt ngày ôm ôm ấp ấp kia, nhìn hoài chán muốn ch ết.

Ngược lại ở trong cung có người gãi ngứa cho ta, có Ngự Thiện Phòng làm cá khô cho ta, có kẻ hầu người hạ, thoải mái hơn rất nhiều.

“Ta ở đây cũng được.” Ta lấy một miếng thịt khô mới làm, vừa gặm vừa nói: “Khi nào ngươi có phi tử thì ta sẽ rời đi.”

“Vì sao trẫm có phi tử ngươi lại rời đi?” Ánh mắt Cố Lễ hơi sáng lên.

“Tuy rằng ta là mèo, nhưng mà cũng là một con mèo cái trẻ đẹp, nếu ngươi có Hoàng Hậu hay phi tử gì đó……” Ta nhíu mày, cảm thấy không đúng, hoang mang nói tiếp “Ba người chúng ta sống cùng nhau thì kỳ lắm.”

Kỳ chỗ nào nhỉ?

Ta suy nghĩ một hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra được kỳ chỗ nào.

“À, có phải ta nên biến về nguyên hình hay không?” Không ngờ Cố Lễ lại thích mèo đến như vậy. Nói xong ta đang định biến về thì cổ tay bị Cố Lễ nắm lấy.

Ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, ta nhìn không hiểu: “Đừng biến về.”

“Hả?”

“Đừng biến về. Cứ như vậy, không sao đâu”

Ta nghi ngờ.

Sao nhìn ánh mắt Cố Lễ như muốn ăn ta luôn vậy?

Nhưng mà nhìn kỹ thì bên trong không hề có sát ý.

…… Kỳ lạ.

17

Cố Lễ càng ngày càng chiều chuộng ta hơn, dần dần có người ở sau lưng nói ta là yêu nữ. Còn nói ta suốt ngày quấn lấy Cố Lễ, quyến rũ hắn không cho hắn nạp phi.

…… có cái đầu ta nè!

Ta cũng không phải A Tô, cái chuyện quyến rũ này là kỹ năng bẩm sinh của tộc hồ ly, không phải của tộc ta!

Chuyện gì cũng đổ lên đầu ta……

Ta không cho hắn nạp phi bao giờ?

Rõ ràng là Cố Lễ không thích cái này, chê cái kia.

Sau khi hắn lục lọi một đống chân dung của mấy vị tú nữ xong thì khinh thường nhận xét: “Không bằng một phần mười của Miểu Miểu nữa.”

Còn phải nói.

Trên đời được bao nhiêu người dễ thương như bổn mèo chứ!

Đến tối, ta liền chỉ huy đám tiểu đệ mới kết nạp của mình chạy đến nóc nhà của cái tên quan nói xấu ta nhảy ba đêm liên tục.

Hôm sau hắn ta mang một đôi mắt tím lụi, bơ phờ, uể oải không còn sức để mà nói xấu ta nữa.

Sau khi Cố Lễ biết chuyện, không biết hắn nói gì với mấy tên quan lại đó mà không chỉ không còn ai dám mắng ta, ngay cả thuyết phục Cố Lễ nạp phi cũng không còn.

Cuối cùng bọn họ chỉ còn thể trông đợi Cố Lễ tự giác cưới vợ mà thôi.

Ai ngờ hậu cung Cố Lễ cứ mãi im như thóc.

…… Cho đến hai năm sau, ta bị Cố Lễ lừa gạt trở thành Hoàng Hậu của hắn.

Hắn gạt ta bảo do danh tiếng của hắn không được tốt lắm, không ai dám gả cho hắn, cả đời này của hắn sợ là phải ế suốt đời.

“Trước đây không phải có rất nhiều tú nữ cho ngươi chọn sao?” Ta buồn bực.

Cố Lễ đau buồn nói: “Các nàng không đẹp.”

Cũng đúng.

Còn không bằng một phần mười của ta nữa.

Ta thương hại nhìn Cố Lễ, xoa đầu hắn an ủi, đồng ý uống mấy ly rượu với Cố Lễ.

Thật là đáng thương.

Không ngờ rượu trong cung ngon đến vậy, ngòn ngọt, không cay chút nào, ta không nhịn được lại uống thêm hai ly.

Sau đó nữa……

Ngủ dậy liền thấy hai chúng ta cùng nằm trong một cái chăn, quần áo xộc xệch.

Hắn nhất quyết đòi chịu trách nhiệm với ta, sau đó nhanh chóng sai người chuẩn bị lễ đại hôn. Với tốc độ và sự thuần thục này, ta vô cùng hoài nghi hắn đã lên kế hoạch từ trước, tiếc là ta không có chứng cứ.

Mãi cho đến đêm tân hôn, ta mới muộn màng nhận ra rằng thật ra hôm đó hai chúng ta đều không xảy ra chuyện gì cả.

Nhưng mà bây giờ đã quá muộn rồi……

Đêm động phòng hoa chúc, chuyện gì nên làm hắn đều làm hết!

Ta cắn vào vai hắn “Phàm nhân! Có phải ngươi cố ý hay không?”

Động tác của Cố Lễ vẫn không ngừng, cười trầm thấp, thoải mái thừa nhận.

“Nếu không làm như vậy, bé mèo trong lòng trẫm ngốc như thế, khi nào mới cưới được về tay đây?.”

Ta: “……”

“Mèo trong lòng ngươi? Ha hả! Bổn mèo chỉ là thế thân đúng không!”

Cố Lễ kinh ngạc “Miểu Miểu đang ghen à?”

“Có cục cít!”

Cố Lễ cười không ngừng, không nói chuyện nữa, vùi đầu tiếp tục làm việc chính. Ta nói chữ được chữ mất, chẳng bao lâu sau bị Cố Lễ kéo vào cùng nhau chìm nổi, không rảnh để bận tâm chuyện khác nữa.

Mãi đến khi trời rạng sáng, hắn mới mãn nguyện ôm lấy ta.

Ta mệt muốn ch ết.

Cố Lễ hôn lên trán ta “Nàng không phải là thế thân.”

“Nàng là Miểu Miểu độc nhất vô nhị của trẫm.”

18. Ngoại truyện 1

Ta muốn xem con mèo năm xưa giống ta đến mức nào!

Cố Lễ vô cùng vui vẻ, hắn nói năm đó do con mèo đó đã cứu hắn nên hắn mới cho nó ăn để báo đáp.

Ta không tin.

Nếu không có gì thật thì sao lại không dám nói thật với ta?

Cố Lễ cười không ngớt “Trẫm không ngờ Cục Lông Nhỏ của trẫm lại là cái hũ giấm, nghẹn tới tận hai năm liền.”

Mãi cho đến khi ta bực mình đấm cho hắn một cú meo meo quyền, hắn mới nhịn cười dùng khả năng hội họa tuyệt vời của mình vẽ lại con mèo trong trí nhớ……

Ta: “???”

Đây không phải là mẹ ta sao?

19. Ngoại truyện 2 ( Cố Lễ)

Ta là một tên bạo quân.

Ta lớn lên ở lãnh cung, tất cả mọi người đều ghét ta. Ngoại trừ…… một con mèo trắng lạnh lùng có đôi mắt to tròn.

Năm ta chín tuổi, nàng đã cứu ta.

Mười năm sau, ta gặp được một con mèo con giống nàng như đúc.

Giống mèo này có vẻ cực kỳ hiếm, ngần ấy năm mà ta chỉ mới gặp được hai con.

Ta không biết đứa nhỏ này có phải cũng là yêu quái hay không. Ban đầu ta đồng ý nuôi nó vì nghĩ có lẽ nó cũng là mèo yêu. Mèo yêu đã từng cứu ta, ta phải báo ân.

Nhưng không ngờ đứa nhỏ này thật sự rất dính người, một khắc cũng không rời xa ta. Thậm chí tối đi ngủ cũng ngoan ngoãn ngồi xổm bên gối ta, còn hung hăng hất một con chuột bò lên long sàn xuống.

Tối hôm đó, ta có một giấc mơ ngọt ngào hiếm hoi.

Trong mơ có một con mèo màu trắng mềm như bông dụi dụi đầu vào cằm ta, trái tim lạnh lùng nhiều năm của ta lần đầu tiên mềm nhũn ra, gần như tan chảy.

Đứa nhỏ này có thể nghe hiểu tiếng người, ta cũng từng hoài nghi nó là yêu quái, nhưng một lần nó ăn tận 5 con cá khô, ngồi liếm lông cũng có thể rơi xuống giường được, còn suốt ngày đi phá nhà phá của……

Làm gì có con yêu quái nào ngốc như vậy được?

Nó không phải là yêu quái. Nhưng ta lại hy vọng nếu như nó là yêu quái thật thì tốt. Vậy thì nó có thể ở cạnh ta mãi, cùng ta đi qua những tháng năm cô đơn, nhàm chán này.

Trò xiếc của Phế Thái Tử kia ta đã đoán trước được, ngày hắn nổi loạn đòi bức vua thoái vị, ta không hề hoảng sợ. Nhưng mà suy cho cùng, trong cung vô cùng nguy hiểm, không có được bao nhiêu hộ vệ. Cục Lông Nhỏ ở bên cạnh ta, ta không chắc mình có thể bảo vệ được nó.

Ta chỉ có thể bảo nó đi đi.

Không ngờ Cục Lông Nhỏ thật sự là một con yêu quái.

Một con mèo yêu có đôi mắt ngây thơ xinh đẹp, sạch sẽ hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này. Nàng nói nàng tên là Miểu Miểu, bộ dáng nghiêng đầu nghiêm túc nhìn ta khiến tim ta chậm mất nửa nhịp.

Ta cũng không biết mình rung động từ khi nào, Miểu Miểu như đang sống trong tim ta, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp.

May mắn thay, cuối cùng ta cũng được như ước nguyện. Đêm tân hôn, nàng đưa cho ta một nửa nội đan của mình.

“Chàng phải ở bên cạnh ta thật lâu đấy.”

Thì ra thứ ta từng cho là hy vọng xa vời, nàng cũng hy vọng.

Ta ôm chặt lấy nàng.

Được.

Không chỉ kiếp này mà kiếp sau, kiếp sau nữa ta cũng muốn ở bên Cục Lông Nhỏ của mình.

( HẾT)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play