Sau Khi Tìm Lầm Vai Ác thành Ca Ca

Chương 7: Điền Hoàng thạch


2 tháng

trướctiếp

Thời điểm rời đi, vẫn là Triển Nhung dẫn đường.

Chung Yến Sanh chỉnh y phục lại đàng hoàng, lòng còn sợ hãi.

Tính tình Ca ca thật sự không tốt lắm.

Triển Nhung trầm mặc thật lâu, thình lình mở miệng: “Thuộc hạ Triển Nhung.”

Chung Yến Sanh sửng sốt một chút, vấn đề này đã được hỏi trước đó đến bây giờ mới nghe trả lời, hắn cũng không sinh khí, nhìn thấy bên hông Triển Nhung đeo đại đao, thoải mái hào phóng gật đầu: “À, tốt, Triển hộ vệ.”

Trên mặt Triển Nhung trầm tĩnh lãnh khốc, kỳ thật bên trong còn đang vô cùng kh·iếp sợ, không có phản bác cái xưng hô này, một lần nữa âm thầm đánh giá hắn.

Người này phản ứng không nhanh, gầy yếu đơn bạc, vừa thấy liền biết chưa luyện qua võ, một tay là có thể bóp ch·ết.

Lúc Vương gia phát tác bệnh đau đầu lại có thể toàn thân mà lui, thiếu chút nữa làm Vương gia té cũng không bị phạt, Vương gia còn đánh giá hắn “Quá đáng yêu”, thậm chí buổi chiều còn cùng Vương gia ở trong phòng ngủ một giấc!

Phải biết rằng Vương gia bởi vì bị đau đầu, giấc ngủ cực kém, hơi có gió thổi cỏ lay liền sẽ tỉnh, đặc biệt là nhiều ngày nay lại tái phát, cơ hồ là hàng đêm không được ngon giấc.

Thật là đáng sợ.

Thật là thật là đáng sợ.

Mấy tên Thân vương thích nhảy nhót kia, cũng không còn người nào dám ở trước mặt Vương gia…… Không, còn vị tiểu công tử đang thong dong này.

Thâm tàng bất lộ.

Đáng giá kính nể.

Chung Yến Sanh còn chưa biết Triển Nhung vẻ mặt lãnh khốc bên cạnh đối với hắn sinh ra cổ kính nể quỷ dị.

Triển Nhung bước chân quá nhanh, hắn phải cố gắng hết sức, trên người lại đau, đi một lát lại không đi nổi nữa, trên mặt hiện lên vẻ tái nhợt khiến người đau xót.

Triển Nhung: “……”

Mặt vô b·iểu t·ình mà thả chậm bước chân.

Chung Yến Sanh mẫn cảm phát hiện được, lộ ra tươi cười, thành thật mà cảm tạ: “Cảm ơn, ngươi là người tốt.”

Triển Nhung thấy kỳ quái mà nhìn hắn một cái.

Đời này, lần đầu tiên có người nói hắn là người tốt.

Khi dẫn Chung Yến Sanh tới đại môn biệt viện, thái độ của Triển Nhung không còn lãnh khốc như trước, hướng hắn gật đầu, mới nhẹ nhàng đóng lại đại môn.

Chung Yến Sanh rõ ràng cảm giác được, địch ý mà Triển Nhung đối với hắn đã giảm bớt một chút.

Xem ra hắn cùng người bên cạnh thiếu gia thật đã hòa hợp một chút nha!

Chung Yến Sanh tâm tình thật tốt leo lên xe ngựa, chờ Vân Thành một đường chạy vào kinh thành, sau đó trộm hồi Hầu phủ.

Khi tiến vào viện mình, Chung Yến Sanh liền đi thẳng đến phòng bếp, phòng bếp nhỏ đang chuẩn bị cơm chiều, thấy hắn tới, sôi nổi cười rộ lên: “Tiểu Thế tử sao tới đây? Là có phân phó gì a?”

Chung Yến Sanh lễ phép mà chào hỏi từng người, mới nói: “Lý thẩm, ta muốn ăn bánh bách hợp nhân hạt thông, sáng mai người có thể làm không?”

Tiểu thế tử kén ăn, ngày thường mọi người sầu rớt tóc nghĩ cách làm này làm kia, tiểu Thế tử cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhét vào miệng mấy miếng, khó có lúc chạy tới đây yêu cầu, Lý thẩm phụ trách bếp núc cười đến nổi không khép được miệng: “Có thể, tất nhiên là có thể!”

Chung Yến Sanh lại phân phó phải để vào hộp đựng đàng hoàng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi, cảm giác trong tương lai Hầu phủ dưới sự nỗ lực của hắn, càng trở nên tươi sáng rạng rỡ.

Tiêu Lộng cho thuốc mỡ hiệu quả thật tốt, máu bầm không ngừng tan ra, còn có thể giảm đau, buổi chiều bôi thuốc, buổi tối liền đỡ đau hơn.

Dược hữu dụng như vậy, thực quý trọng.

Chung Yến Sanh thích sạch sẽ, lúc đi ra ngoài trở về đều phải tắm gội, rửa sạch sẽ một lần nữa bôi thuốc, ngửi ngửi mùi hương đăng đắng dính ở đầu ngón tay, cách trung y sờ sờ cái bụng, quyết định chọn quà đáp lễ.

Vương bá tặng hắn hạt giống hoa, cũng muốn đáp lễ lại.

Chỉ là khẳng định không thể lấy đồ từ nhà kho nhỏ trong viện, hoặc là đồ cổ quý giá trong phòng, cảm giác giống như là hắn trộm đồ của thiếu gia thật sau đó tặng lại cho người ta, rốt cuộc mấy thứ này, về sau đều trả lại.

Xoa xoa tóc, Chung Yến Sanh đẩy cửa đi ra, dựa vào cây cột, hướng Vân Thành đang ở trong viện, vẫy tay: “Vân Thành, lại đây một chút.”

Vân Thành đang ở trong viện cùng mấy tiểu nha nói giỡn, nghe kêu, cười hì hì chạy tới: “Làm sao vậy thiếu gia?”

Chung Yến Sanh nhỏ giọng, giống như đi ăm trộm: “Tiểu tư khố của ta có bao nhiêu bạc?”

Bản thân Chung Yến Sanh có tiểu tư khố, bạc bên trong là do hắn bán mấy bức tranh của mình kiếm được — vùng Cô Tô văn phong thịnh hành, phú thương cũng nhiều, phần lớn yêu thích học đòi văn vẻ.

Tranh là hai năm trước có một tên phú thương cầu mua, lúc ấy Chung Yến Sanh cảm thấy đại khái là tên đó muốn leo lên cành cây của Hầu phủ, mà không phải coi trọng tranh của hắn, mới không muốn bán, nhưng phú thương kia bảo đảm bản thân thật sự thích hai bức tranh đó nên muốn mua, Hầu phu nhân lại dũ dỗ vài câu mới bán.

Chung Yến Sanh cũng không rõ là bán ít hay nhiều, Hoài An Hầu cùng Hầu phu nhân dưỡng hắn dưỡng đến tỉ mỉ, sẽ không khắt khe chuyện ăn uống của hắn, tiền tiêu hàng tháng cũng nhiều, xài không hết.

Chung Yến Sanh đối tiểu tư khố cũng không quá kỳ vọng, tên phú thương kia nói sẽ cho giá ngang bằng với giá trị của bản thân hắn, hắn cảm giác kỹ thuật họa của mình cũng chưa tốt lắm, hẳn là không có bao tiền.

Kết quả Vân Thành báo ra con số vượt quá tưởng tượng của hắn

Chung Yến Sanh còn tưởng rằng mình nghe lầm, kh·iếp sợ mà trừng lớn mắt: “Bao nhiêu?”

Vân Thành lặp lại một lần nữa, gãi gãi đầu: “Thiếu gia là cảm thấy không đủ sao? Nhưng mà, thời điểm ngài bán hai bức tranh kia, ngài còn chưa nổi danh đâu, nếu so với hiện tại, khẳng định có thể gấp vài lần!”

“A?” Chung Yến Sanh càng mờ mịt, “Nổi danh cái gì?”

Vân Thành tỉnh ngộ: “À à, thiếu gia ngài cơ hồ vẫn luôn ở Hầu phủ, rất ít ra cửa nên không biết, cái tên phú thương mua tranh kia đã bị Hầu gia cảnh cáo, không dám lộ ra thân phận ngài, cho nên phàm là có người hỏi hắn họa sư là ai, hắn liền nói là “Xuân Tùng tiên sinh”, tuy rằng chỉ có hai bức tranh truyền ra, nhưng danh hào “Xuân Tùng tiên sinh” ở vùng Giang Nam vẫn có chút danh tiếng nha!”

Chung Yến Sanh đỡ cây cột bình tĩnh: “……”

Sao cái gì hắn cũng không biết.

Ngoài ý muốn biết được tin tức lớn, Chung Yến Sanh nghe đến đầu óc choáng váng, bất quá bạc trong tiểu tư khố so trong tưởng tượng còn nhiều hơn, là một chuyện rất tốt nha, rốt cuộc đây mới là đồ chân chân chính chính thuộc về bản thân hắn.

Cục đá trong lòng rơi xuống, Chung Yến Sanh yên tâm, mở ra hạt giống hoa Vương bá cho, chuẩn bị chờ Hầu phu nhân trở về đưa cho nàng.

Chờ thời cơ thích hợp, lại nói cho Hầu phu nhân biết là do thiếu gia thật đưa.

Kết quả hắn chờ đến mơ màng sắp ngủ, cũng chưa thấy Hầu phu nhân trở về, Vân Thành chạy đi hỏi một chuyến, trở về nói: “Thiếu gia đừng đợi, phu nhân đêm nay ở lại chùa Kim Phúc rồi.”

Chung Yến Sanh “A” một tiếng, có đôi khi thật lo lắng Nương tin phật tin đến nổi phải xuất gia.

Hắn dụi dụi mắt, trước tiên đành phải đem cất hạt giống bảo bối đã được bảo quản cẩn thận cả ngày nay, chui vào giường thành thật ngủ một giấc.

Hôm sau giờ Tỵ.

Hoài An Hầu cùng Hầu phu nhân đều không ở trong phủ, nên không ai có thể quản Chung Yến Sanh, sáng sớm hai người đi lấy bánh bách hợp nhân hạt thông đã dặn phòng bếp nhỏ làm, lấy bạc từ tiểu tư khố, lại chuồn ra Hầu phủ.

Khu phố phía đông Kinh thành náo nhiệt nhất, nhưng xe ngựa Vân Thành thuê lại đậu ở khách điếm bên khu phố phía tây, Chung Yến Sanh cùng Vân Thành hẹn gặp mặt ở đâu, liền đến khu phía đông trước để đi dạo, chuẩn bị ở bên này chọn quà đáp lễ.

Kinh thành so Cô Tô phồn hoa hơn nhiều, trên đường ngựa xe như nước, dòng người tụ tập đông đúc, nhiều cửa tiệm với đủ loại bảng hiệu làm người hoa cả mắt.

Chung Yến Sanh tối hôm qua đã suy nghĩ kỹ sẽ đưa Vương bá cái gì rồi, dạo qua một vòng liền tìm thấy thứ mình muốn —— hôm qua khi Vương bá làm mẫu xới đất, hắn hỗ trợ xới hai cái, phát hiện cái cuốc đất của Vương bá đã quá cũ kỹ.

Hắn ngồi xổm xuống, đem từng cái cuốc trước mặt cầm lấy toàn bộ thử vẫy vẫy, vừa lòng gật gật đầu: “Ta muốn hết.”

Vốn chưởng quầy đang bất mãn với hành vi gõ gõ vẫy vẫy của hắn, mặt mày tức khắc hớn hở: “Được được, đồ quá nhiều, tiểu công tử muốn đưa đến phủ hay là…?”

“Làm phiền ngài gói lại hết, chốc lát ta tới lấy.”

Chung Yến Sanh chọn xong rồi, móc bạc ra trả, sử dụng bạc của bản thân nên thập phần an tâm. 

Sớm biết vậy thì lúc trước nên bán nhiều hơn hai bức tranh.

Đã có quà lấy lòng Vương bá, nhưng còn chưa nghĩ ra nên đưa ca ca cái gì.

Chung Yến Sanh lại đi thêm mấy tiệm, mới dừng chân trước một tiệm bày bán ngọc thạch, đi lòng vòng trong chốc lát, ánh mắt dừng trên một vật.

Tiểu nhị nhìn lén Chung Yến Sanh từ lúc bước vào cửa, thấy thế tiến lên cười nói: “Tiểu công tử coi trọng con dấu này? Điền Hoàng thạch này là hôm qua mới đưa tới, tốt nhất trong tiệm, có thể làm ra hai con dấu, mới bày ra bán, ngài liền tới, chắc là cùng ngài có duyên a!”

Đưa con dấu cũng hay, không cao quý cũng không tầm thường. Chung Yến Sanh cân nhắc trong chốc lát, gật đầu: “Ta mua.”

Một cái sinh ý như vậy liền thành, tiểu nhị xoa xoa tay, trên mặt đầy ý cười: “Ngài muốn mua một cái?”

“Đều mua hết” Chung Yến Sanh chỉ chỉ hai cái tốt nhất: “Trong đó, một cái khắc con dấu để chơi, cái còn lại không cần khắc chữ, bỏ vào hai cái túi rồi phân biệt rõ ràng”

Một cái đưa Hoài An Hầu, một cái đưa ca ca.

Chung Yến Sanh vui vẻ rạo rực mà nghĩ.

Chờ sau đó, hắn lại cố ý vô tình lộ ra cho ca ca biết, cái con dấu này là do Hoài An Hầu đưa cho y, chẳng phải là có thể thu hoạch thêm một đống hảo cảm sao?

Chỉ là trò cũ, nhưng rất có hiệu quả.

Điều Điều quá thông minh!

Chung Yến Sanh tài đại khí thô, hai khối Điền Hoàng thạch, mắt cũng không chớp liền mua, tiểu nhị tức khắc vô cùng ân cần, đem ghế lau đến bóng loáng, thỉnh Chung Yến Sanh ngồi xuống chờ một lát, lại hỏi Chung Yến Sanh muốn khắc nội dung gì.

Chung Yến Sanh ngẫm nghĩ sau khi trở lại kinh thành, Hoài An Hầu công vụ quấn thân, đều không gặp được vài lần, tư tâm muốn cha cũng có thể thanh nhàn chút, liền nói: “Khắc ‘ thanh phong minh nguyệt ’ đi.”

Tiểu nhị 'ai' một tiếng, đem con dấu cầm đi ra phía sau tìm sư phó khắc chữ, chỉ chốc lát sau liền khắc ra con dấu thật tốt, đóng gói cẩn thận, phân biệt ra hai cái hộp đưa tới, hộp nhỏ dùng gỗ đàn hương tinh xảo, bên ngoài còn bọc túi vải.

Tiểu nhị tám phần không phải người kinh thành, khẩu âm tương đối nặng: “Tiểu công tử, màu vàng là không khắc chữ, còn màu hồng là có khắc chữ.”

Chung Yến Sanh đang cố gắng phân biệt “Hồng” cùng “Hoàng*”, bên tai thình lình vang lên thanh âm: “Chung tiểu Thế tử?”

Âm thanh thực xa lạ, Chung Yến Sanh hoảng sợ, kỳ quái mà quay đầu.

Người gọi hắn chính là một thanh niên xa lạ, khuôn mặt rất là tuấn tú, một thân cẩm phục hoa lệ, phe phẩy quạt gỗ tử đàn khắc tranh sơn thủy, điển hình phong phạm của con nhà thế gia trong kinh thành, thấy Chung Yến Sanh quay đầu lại, kinh hỉ không thôi: “Quả nhiên là ngươi a, Chung tiểu Thế tử!”

Chung Yến Sanh mặt méo xẹo: “Ngươi là?”

“Là ta a,” thanh niên tiến lên một bước, chỉ chỉ mặt mình, dường như thực không thể tin “Ngươi đã quên? Ta là Tiêu Văn Lan a! Trước đó vài ngày khi ngươi hồi kinh, Cảnh Vương điện hạ mời chúng ta du ngoạn Thấm Tâm viên, ta ở phía sau ngươi đó.”

Nói như vậy, Chung Yến Sanh nhìn chằm chằm mặt hắn, nghĩ ra: “A, ngươi có phải là người uống say sau đó ôm chân ta khóc oa oa không?”

Bị nhắc lại chuyện đó, Tiêu Văn Lan cũng không giận, ngược lại cười ha hả: “Chê cười chê cười, ngày đó mọi người uống quá nhiều, khi ngươi rơi xuống nước ta cũng không còn sức lực đi giúp ngươi. Nghe nói ngươi bị bệnh một thời gian dài mới khỏe lại, không có việc gì thật sự là quá tốt! Hôm nay có duyên gặp nhau, không bằng cùng đi uống một chén?”

Người này tự ý quyết định, nói chuyện dài dài dòng dòng, tốc độ cực nhanh, Chung Yến Sanh chấn kinh: “Không...”

“Ngày ấy sau khi ngươi rơi xuống nước, mọi người đều thực lo lắng cho ngươi đó, chúng ta còn hướng Hoài An Hầu phủ tặng không ít thuốc bổ, ngươi có thu được không?”

Nguyên lai hai núi thuốc bổ nhỏ là có như vậy, Chung Yến Sanh thành thật nói lời cảm ơn: “Tạ……”

“Ngươi mới vừa trở lại kinh thành, không có người quen nào? Tới tới, ta mang ngươi đi kết giao với mấy vị bằng hữu!”

Tiêu Văn Lan sức lực thật lớn, Chung Yến Sanh ôm hai cái cái hộp nhỏ, bị hắn nửa túm nửa đẩy ra khỏi cửa tiệm, vừa định nói với y là bản thân hôm nay còn có việc, vừa ra khỏi cửa, lại có vài người vây quanh, tròng mắt hận không thể dính ở trên người hắn, từng người hưng phấn không thôi: “Chung tiểu Thế tử, thật sự là ngươi a!”

“Tiêu gia, mắt tốt a, cách xa như vậy, ngươi có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra được!”

Tiêu Văn Lan ở bên cạnh phe phẩy cây quạt, mặt mày hớn hở, đắc ý dào dạt: “Tất nhiên, nhãn lực của tiểu gia là số một số hai ở kinh thành.”

“Lần trước ở chỗ Cảnh Vương điện hạ, cũng chưa có cơ hội cùng tiểu Thế tử nói chuyện nhiều, lần này cần phải kết giao thêm vài vị bằng hữu a ha ha.”

Chung Yến Sanh bị một đám ăn chơi trác táng không biết từ chỗ nào chạy ra bao vây, b·iểu t·ình dại ra.

Tại sao còn có mai phục?

Mấy cái thế gia ở trên đường lớn chen chen lấn lấn, đều muốn tiến đến gần Chung Yến Sanh.

Đúng lúc này, bên cạnh có người hảo tâm hô to: “Có xe ngựa tiến tới, mau nhường một chút!”

Mọi người sôi nổi kêu gào, thập phần khinh thường: “Xe ngựa tới thì sao, ta muốn nhìn xem, là xe ngựa nhà ai lại muốn chúng ta nhường đường?”

“Đúng vậy, ai dám?”

Gã sai vặt bên cạnh duỗi cổ ra liền thấy, sắc mặt đại biến, giọng nói run rẩy: “Thiếu gia, là xa giá của Định Vương phủ!”

Lời này vừa nói ra, một đám người mới vừa rồi còn ôm tay kiêu ngạo đột nhiên sắc mặt biến thành sợ hãi, hoảng đến nổi vừa lăn vừa bò, trong chớp mắt liền tạo ra một con đường thông thoáng.

Tiêu Văn Lan mới vừa rồi còn hi hi ha ha cũng không còn phe phẩy cây quạt nữa, xoay người che mặt muốn trốn.

Định Vương tên Tiêu Lộng, cho dù Chung Yến Sanh ngày thường không chú ý chuyện triều chính, cũng biết được.

Quốc họ của Đại Ung là họ Bùi, trải qua ba đời, chỉ có một vị Vương họ Tiêu khác họ.

Tương truyền khi Thái Tổ tuổi nhỏ đã lưu lạc dân gian, ng·ay lúc đó được Tiêu gia nhận nuôi, sau khi khởi binh, Tổ phụ của Tiêu Lộng tháp tùng Thái Tổ chinh phạt thiên hạ, lập nên công lao hãn mã, mấy lần cứu Thái Tổ trong nguy nan, tuy không có máu mủ tình thâm, lại tình như thủ túc.

Bùi Tiêu hai nhà thân nhau như một nhà, Thái Tổ đối Tổ phụ Tiêu Lộng không biết phong như thế nào, cuối cùng ban cho tước vị Thân vương có thể kế tục, che chở hậu đại con cháu Tiêu gia, chính là nhận được thánh sủng vô cùng vinh quang —— đáng tiếc không đến ba đời, Tiêu gia nhân khẩu ít ỏi, chỉ còn lại có hai người.

Một người trong đó, được kế thừa tước vị Định Vương chính là Tiêu Lộng.

Nhưng Chung Yến Sanh cũng không phải bởi vì Tiêu Lộng là vị Vương khác họ duy nhất của Đại Ung nên mới biết được hắn.

Đương kim Thánh Thượng tuổi tác đã cao, sau khi tiên Thái tử ra đi, vẫn chậm chạp chưa lập Thái Tử, mấy năm nay Thánh Thượng thường xuyên bị bệnh, khó giải quyết triều chính.

Năm trước, Thánh Thượng bỗng nhiên cho phép vài vị Thân Vương nhập kinh, cùng Nội Các hợp tác xử lý chính sự, trong triều đủ loại quan lại cân nhắc Bệ Hạ chắc là muốn nhân cơ hội chọn ra một người đảm đương trọng trách.

Nào biết sau khi vài vị Thân vương trở về, Tiêu Lộng sống ở Mạc Bắc cũng thỉnh thoảng được triệu vào kinh thành, mỗi lần đều khiến nhân tâm hoảng sợ.

Chỉ vì Tiêu Lộng theo phụ thân đóng quân ở biên quan không bao lâu, 16 tuổi lãnh binh xuất chinh, thu phục Liêu Đông, bình định Mạc Bắc, quân công hiển hách, tay cầm trọng binh, uy vọng cực cao, sớm đã không thể khống chế —— hiện giờ ở trên triều, chỉ cần y mở miệng, cho dù là Thủ phụ Nội Các, cũng phải cân nhắc, không dám dễ dàng phản bác.

Vị Định Vương điện hạ này, có khả năng trở thành Nh·iếp Chính Vương.

Hơn nữa nghe đồn Tiêu Lộng tính tình lãnh khốc vô tình, lục thân không nhận, âm tình bất định, còn thích gi·ết chóc, có thù tất báo, mỗi người đắc tội y, đều sẽ bị lột da rút gân, rải trên tường thành phơi nắng.

Đối mặt nhân vật như vậy, cả đám chơi bời lêu lổng ăn chơi trác táng cả ngày sao có thể không sợ.

Chung Yến Sanh ngước mắt nhìn qua, quả nhiên thấy một xa giá được định chế cho Thân vương theo đường lớn mà tiến tới.

Hắn cảm thấy xa phu đánh xe ngựa có chút quen mặt, chỉ là ở phía sau bị một đám người che lại, vóc dáng lại không cao hơn bọn họ, nên xem không rõ lắm.

Đúng rồi, huyết mạch Tiêu gia chỉ còn hai người, một người hình như kêu là……

Ánh mắt Chung Yến Sanh chuyển hướng xuống người đang ngồi xổm ở dưới chân hắn, lấy quạt che mặt, Tiêu Văn Lan ý đồ ẩn núp người khác, trầm mặc.

Nhưng mà cũng không có tác dụng gì.

Xe ngựa của Định Vương phủ chậm rãi dừng lại ở bên cạnh bọn họ.

Bao gồm cả Chung Yến Sanh ở bên trong, tất cả mọi người đều hít thở không thông.

Chung Yến Sanh cùng những người khác đồng thời cúi đầu quỳ xuống: “Tham kiến Định Vương điện hạ.”

Cùng lúc đó, âm thanh trầm thấp lạnh như băng từ trong xe ngựa truyền ra: “Tiêu Văn Lan.”

Tiêu Văn Lan cẳng chân run lên, run run rẩy rẩy, đứng dậy không nổi, rất giống chú chim nhỏ, vẻ mặt đưa đám, ngập ngừng kêu: “Đường, đường huynh.”

Tiêu gia còn tồn tại một cái huyết mạch khác, là Tiêu Văn Lan.

Tất cả mọi người liều mạng cúi đầu, sợ bị chú ý, Chung Yến Sanh cũng cúi thấp đầu, bởi vậy phi thường rõ ràng mà nhìn thấy, tay Tiêu Văn Lan run đến nổi cầm cây quạt chọc mạnh vào phía trước……giữa mông vị kia.

Vị ở phía trước bị chọc đau đến thảm, nhưng ở trước xa giá Định Vương không dám lộn xộn.

Chung Yến Sanh nhìn một lát, thiện lương mà vươn tay, đem cây quạt kia đè lại, giải cứu vị huynh đài phía trước.

Cái tên Tiêu Văn Lan này, so hung danh cùng uy nghiêm của Đường huynh hắn, thật đúng là khác biệt một trên trời một dưới đất.

Nhưng mà sao hắn lại cảm thấy giọng nói của vị Định Vương điện hạ này…… Rất là quen tai?

Chung Yến Sanh đau khổ suy nghĩ, nhớ lại bản thân đến tột cùng ở đâu nghe được giọng nói này, cùng lúc đó, một tiếng nho nhỏ vang lên, mành xe ngựa tựa hồ bị xốc lên một góc, Định Vương nhìn thoáng qua hướng Tiêu Văn Lan.

Tiêu Văn Lan run đến lợi hại hơn.

Bởi vì quỳ gối bên cạnh Tiêu Văn Lan, Chung Yến Sanh có thể rõ ràng mà cảm nhận được, ánh mắt kia cũng xẹt qua đỉnh đầu mình, như chuồn chuồn lướt nước, chỉ một cái chớp mắt liền ly khai, cũng không để ý.

Chung Yến Sanh chớp chớp mắt, đột nhiên không khống chế được mà tò mò, vị Diêm La sống trong lời đồn là như thế nào.

Nếu phát hiện hắn nhìn lén, cũng không đến mức ở trên đường mà chém hắn đầu đi?

Chung Yến Sanh cũng không rõ bản thân đột nhiên ở đâu ra lá gan lớn như vậy, trộm ngước mắt liếc nhìn lên phía trên.

Đáng tiếc thời gian do dự quá dài, chậm một bước, khi hắn nâng mắt lên, chỉ nhìn thấy một bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng thu trở về.

Mành xe một lần nữa rơi xuống, đem người bên trong che đến kín mít.

Đại khái là có việc gấp muốn xử lý, Định Vương không có dừng lại quá lâu, lại lạnh lùng mà phun ra câu “Cút về”, xa giá liền di chuyển.

Chung Yến Sanh tức khắc bừng tỉnh đại ngộ.

Tiếng “Cút” của vị Định Vương điện hạ này, cùng vị ca ca tính tình không tốt sống ở biệt viện Trường Liễu, cực kỳ tương tự, chỉ là không mang nặng sát khí cùng không kiên nhẫn.

Hôm qua mới bị nói “Cút” Chung Yến Sanh lặng lẽ nghĩ, có nên giới thiệu hai vị này nhận thức một chút không.

P/s:

(*) Hoàng: vàng, Hồng và Hoàng trong phiên âm tựa tựa nhau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp