Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh đầy âm u chợt thổi qua sân.
Tống Hà rùng mình, lẩm bẩm: "Nơi này không có đèn nhưng vẫn sáng trưng."
Lộ Đinh Liễu nhận ra điều gì đó, bèn ngẩng đầu nói: "Nhìn kìa, mặt trăng to thật."
Từ vị trí của họ, mặt trăng tròn khổng lồ gần như chiếm gần một phần tư bầu trời, chiếc hố trên mặt trăng hiện lên rất rõ ràng, sương mù nhàn nhạt bao quanh nhìn thật sự rất kỳ lạ. Rõ ràng là ban nãy lúc họ leo lên núi thì mặt trăng vẫn rất bình thường.
Tống Hà rụt cổ lại một cái: “Sao cảm thấy bí bách áp lực quá. Cứ như nó sắp rơi xuống ấy.”
Lộ Đinh Liễu nhìn chằm chằm vào cái giếng ở sân sau.
Cô lấy đèn pin từ trong ba lô mà trước đó Chử Nhàn đã chuẩn bị cho từng người rồi đi ra sân, một tay cầm đèn pin, một tay cầm đao và bắt đầu khám phá tìm tòi.
Trong khi đó, mục đích của Khương La rất rõ ràng, cô ấy trực tiếp đẩy cửa vào phòng.
Tống Hà đáng thương nép mình ở hành lang, lúc thì nhìn bên trái, lúc thì nhìn bên phải.
Lộ Đinh Liễu bật đèn pin rồi chiếu xuống giếng. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhìn thấy quái vật cũng được, nhìn thấy ma nước cũng được, nhìn thấy một cục tóc đen xõa tung cũng được. Nhưng bên trong chẳng có gì cả, tối đen như mực, không thấy đáy, chỉ có một sợi dây thừng rủ xuống, khi gió thổi qua thì sợi dây sẽ lay động nhẹ.
Lộ Đinh Liễu nắm lấy sợi dây, từ từ kéo lên.
Cô vừa kéo vừa hỏi Tống Hà: "Lúc nãy mấy cậu gặp lũ đầu lông vũ thế nào?"
"Đầu lông chim ư?" Tống Hà sửng sốt: "À, ý cô là quái vật xương ấy hả, chúng tôi gặp chúng trên đường đi. Chúng tôi đi từ phía bắc qua đây, có một con đường đi qua đường hầm núi Nguyệt Hồ, trong đường hầm không có đèn nên chúng tôi cũng không để ý, đi vào rồi mới phát hiện ra hơn mười mấy con quái vật xương… À đầu lông vũ. Chị Khương La bèn đưa tôi và Tử Huyên chạy mất... Đáng tiếc là cuối cùng Tử Huyên vẫn..."
Lộ Đinh Liễu nuốt nước bọt, nói: "Tôi có một ý này."
"Ý gì?" Tống Hà hỏi.
Lộ Đinh Liễu nói: "Rõ ràng những đám đầu lông vũ đó quanh quẩn dưới chân núi, còn có cả thây ma đêm nữa, hầu như khắp mọi nơi đều có, nhưng chúng tôi lên núi cả chặng đường mà không gặp một con nào, tại sao vậy?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Tống Hà lắp bắp: "Theo như trong phim... thì ở đây có một con quái vật lợi hại hơn?"
Đèn pin của Lộ Đinh Liễu rung lên, lay động theo từng đoạn dây được kéo lên, cuối cùng cô cũng nhìn rõ thứ được buộc vào đó.
Một cục tròn tròn, một quả cầu lông vũ đen.
Giống như kẹo hồ lô được xâu trên sợi dây thừng.
Lộ Đinh Liễu ngậm đèn pin vào miệng, luồn một tay cầm dao vào rồi vạch lông vũ ra.
Hô!
Dưới ánh trăng, cô nhìn rõ, thứ mà lông vũ đen bảo vệ là một cái đầu người. Mắt nhắm nghiền, trông giống như đang ngủ rất say.
Đây là... hình dạng ban đêm của cú ngày?
Lộ Đinh Liễu dùng đao chọc chọc, không có phản ứng.
"Thần quỷ vốn không phân biệt, ngày đêm gặp nhau; hướng lòng về trăng sáng, trăng sáng soi thân ngươi." Cô lẩm bẩm hai câu này, suy ngẫm: "Ngày đêm gặp nhau, đây là đợi bình minh hay là hoàng hôn, hay là cú ngày và thây ma đêm gặp nhau... Chờ đã."
Đầu lông vũ không có đầu, cú ngày chính là đầu.
Ngày đêm đôi bên gặp nhau, để cú ngày lên trên người của đầu lông vũ? Như thế sẽ ra sao nhỉ, sống lại ư? Nhưng mà ở đây lại không có đầu lông vũ…
Lộ Đinh Liễu buông tay, để những con cú ngày mọc ra lông đen này trượt trở lại đáy giếng.
Những ngày này sau khi chấm công xong thì cả tiểu đội đã tóm tắt được quy luật. Sau khi hoàn thành chấm công, địa điểm chấm công được chỉ định sẽ hình thành một thứ gì đó giống như kết giới khiến họ không thể ra ngoài, cú ngày và thây ma đêm cũng không thể vào, đó là một sự giam cầm, cũng là một sự bảo vệ.
Vì vậy, cô không thể ra ngoài.
Có vẻ như mọi chuyện không thể tiến xa hơn được nữa.
Lộ Đinh Liễu nhìn chằm chằm vào miệng giếng đen ngòm rồi ngẩn ngơ.
Đột nhiên, từ trong nhà phát ra một tiếng chửi thề của Khương La: "Chết tiệt, sao lại có hai cái vậy?!"
Khi đang điều tra tại công ty Khoa học Công nghệ Ngân Hà, Khương La đã nhận được một nhiệm vụ cấp D, đó là giết một con [Quỷ].
Qủy là tên gọi của hệ thống trò chơi, người chơi cũng gọi chúng là loài bị ô nhiễm.
Chúng là một loại quái vật đặc biệt nhất trong trò chơi, có thể xuất hiện trong bất kỳ phó bản nào. Loài cấp thấp thì không có nhiều sức tấn công nhưng chúng sẽ ảnh hưởng đến chỉ số tinh thần của con người, còn loài cấp cao thì không chỉ ảnh hưởng đến chỉ số tinh thần mà còn có thể đánh nhau.
Sách hướng dẫn cho người mới thường không có loài bị ô nhiễm, nhưng đôi khi cũng sẽ xuất hiện một hoặc hai con nhỏ, thường sẽ được giao cho đội trưởng để giải quyết dưới dạng nhiệm vụ cấp D hoặc F, phần thưởng là 100 đến 150 điểm tiến hóa.
Khương La sẽ không từ chối việc nhận thêm, điểm tiến hóa rất hữu ích nên có mạo hiểm một chút cũng đáng.
Nhưng bây giờ cô ấy đang bị thương, đành phải cắn răng dùng thẻ bài. Một con vẫn gượng được nhưng hai con thì thành quá sức.
Không đúng, chỉ có một con.
Khương La vừa nhanh chóng thoát ra khỏi nhà vừa mượn ánh trăng để nhìn rõ. Trong hai con quỷ mặc áo cà sa, chỉ có một con là đầu thật, còn đầu kia là từ tượng Phật bằng người bẻ ra lắp vào đầu. Con sau chỉ là quái vật xương bình thường!
Ánh trăng rực rỡ đổ xuống hai con quái vật, con bị ô nhiễm phình to ra một vòng, còn con giả mạo kém chất lượng thì khựng lại một chút rồi chạy về phía cái giếng.
Ngay khi con quái vật mặc áo cà sa có dáng vẻ khủng khiếp xuất hiện, ánh mắt của Tống Hà đã bị hút vào nó một cách vô thức. Cậu ấy đờ đẫn nhìn con quỷ kia, mắt mở trừng trừng, hoàn toàn không nhận ra rằng giá trị tinh thần của mình đang giảm dần.
Khương La hét lên một tiếng: "Tống Hà! Nhắm mắt lại!"
Tống Hà run lên, lấy lại quyền kiểm soát cơ thể rồi nhắm mắt lại theo bản năng.
Khương La nhanh chóng lướt qua bố cục trong sân, tìm kiếm địa hình có lợi cho mình. Lòng bàn tay cô ấy nắm chặt trong không khí, một cây đao dài và mỏng được rút ra và hiện hình. Ánh sáng của cây đao lạnh lẽo sáng bóng, phát ra tiếng vo ve khát máu! Khương La cầm dao đứng im, đối mặt với con quỷ, khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười đắc thắng: "Đây mới là đao của ta, Quỷ Bán Tàng."
Khương La dùng Quỷ Bán Tàng để đối phó với quỷ;
Lộ Đinh Liễu dùng Bán Tàng giả mạo kém chất lượng để chống lại quỷ giả mạo kém chất lượng.
Chiếc áo cà sa dính đầy máu bị gió thổi phần phật, con quỷ giả đội một cái đầu bằng đá, không toàn tâm toàn ý lao vào chiến đấu với Lộ Đinh Liễu, mà là có thể tránh thì tránh, dành nhiều sức lực hơn để kéo sợi dây giếng.
Đầu cú ngày bị kéo ra từng cái một, nó không ngừng tìm kiếm cái đầu của chính mình một cách điên cuồng.
Nhưng không có, không có, không có.
Bình luận: "Chết tiệt, mặc dù cảnh này vừa kinh dị vừa kỳ quái, nhưng tôi vẫn bật cười."
"Ha ha ha ha ha thật sự là tìm đầu khắp nơi!"
Khi con cú ngày cuối cùng bị kéo lên, Lộ Đinh Liễu né tránh móng vuốt sắc nhọn của con quỷ giả, một nhát chém vỡ đầu bằng đá của nó.
Cơ thể đó đông cứng dưới ánh trăng trong chốc lát, Lộ Đinh Liễu nhân cơ hội đâm đao vào cổ nó, ngay lúc này, con quỷ giả nhảy dựng lên rồi nhảy vọt xuống giếng!
Lộ Đinh Liễu không kịp trở tay, thế là bị kéo thẳng vào trong theo nó.
***
Nhìn từ trên xuống, cái giếng tối đen như mực, đèn pin không thể chiếu sáng tới đáy. Tưởng chừng như rất sâu, nhưng khi rơi xuống thì lại rất nhanh.
Trong quá trình rơi ngắn ngủi, cô cố gắng rút đao ra, cắm cây đao vào thành giếng với ý định làm chậm tốc độ rơi. Trên người con quỷ giả toàn là xương, lát nữa nếu cô ngã trúng nó thì không biết… 75 điểm sinh lực có đủ để tạo ra một lần không.
Cây đao cứa vào thành giếng, tạo ra một đường tia lửa điện.
Con quỷ giả tiếp đất trước, sau đó nhanh chóng bật dậy lao về một hướng nào đó. Ngay trước khi nó biến mất thì Lộ Đinh Liễu mới rơi xuống. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sinh lực còn 73.
May quá, may quá.
Lộ Đinh Liễu ho khù khụ một lúc, sau đó mới từ từ đứng dậy, phủi bụi trên người rồi lấy đèn pin nhỏ trong túi ra và chiếu một vòng quanh đáy giếng chật hẹp.
Có đường đi.
Một cánh cửa rất thấp, sau cánh cửa là cầu thang.
Đây là một căn phòng bí mật được xây dựng dưới đáy giếng à?
Lộ Đinh Liễu hít một hơi thật sâu. Tim cô đập rất nhanh, không biết là căng thẳng hay phấn khích.
Đúng là trò chơi rất thú vị, tự mình nhập vai còn thú vị hơn xem video.
Lộ Đinh Liễu cúi đầu khom lưng, chui vào cầu thang nhỏ hẹp đó.
Quá nhỏ, quá chật, hoàn toàn không thể cử động được. Lộ Đinh Liễu nắm chặt con dao rồi thở rất nhẹ rất nhẹ, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tim cô đập, còn có...
"Khặc khặc khặc..."
Lộ Đinh Liễu đột ngột giơ dao lên, trong nháy mắt đã chặt đứt bàn tay của thây ma đêm thò ra từ hang động phía trên!
Trên bàn tay đó mọc đầy những móng vuốt sắc nhọn, nếu không phải Lộ Đinh Liễu phản ứng nhanh thì có lẽ nó đã cắm vào da đầu cô rồi.
Tiếng khặc khặc khặc càng gấp gáp và rõ ràng hơn, Lộ Đinh Liễu tránh xa hang động đó và tâm trí càng thêm tập trung hơn. Cô lắng tai nghe, xác nhận chỉ có một con thây ma đêm.
Dần dần, con đường càng đi càng ngày càng rộng, cô có thể đứng thẳng dậy để di chuyển và cũng nhìn thấy một tia sáng.