17-18

Chương 17: Tranh chấp- Tạ Từ đẩy Tạ Nghênh Hạnh xuống nước

Chỉ thấy Tạ Từ mặc một bộ váy màu xanh ngọc thêu chìm hoa văn mây như ý, chậm rãi đi tới, hành lễ với hoàng hậu. Cổ áo và cổ tay áo đều dùng kim tuyến khảm một vòng trân châu tô điểm, khéo léo tinh xảo, lại không có vẻ ngột ngạt. Màu xanh ngọc thuần khiết như thế, càng nổi bật làn da vốn đã trắng nõn của nàng, mà trên trán đeo trang sức dùng vàng sợi xuyên với ngọc bích, càng như tôi điểm thêm mắt cho rồng, rũ xuống gương mặt trắng nõn nà của nàng, chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp, lại có vẻ trong trẻo lại lạnh lùng khó có thể tiếp cận.

Trong lúc nhất thời, nhóm lang quân ở đây đều ngẩn người.

Thầm nghĩ, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân thành Thịnh An này rơi lên đầu Tạ Từ, quả thực không sai chút nào.

Mà các cô nương ở đây thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại nghĩ, nàng đẹp thì thế nào, bây giờ nàng đã rơi xuống đám mây rồi, mỹ mạo như vậy chỉ trở thành gánh nặng mà thôi. Các nàng sẽ chờ để xem nàng nghèo túng, mất mặt.

Hoàng hậu khoát tay, ý bảo Tạ Từ tự đi tìm nhóm quý nữ chơi, không cần đi theo bà. Tạ Từ đáp vâng, dương dương tự đắc đi qua bên này.

Nàng vừa đến, Tiêu Linh Âm đã hừ lạnh một tiếng, quay đầu đến chỗ khác, nói chuyện với Ngũ công chúa ở bên cạnh. Những người còn lại cũng đa số là nói chuyện với người bên cạnh mình, trong lúc nhất thời, Tạ Từ bị cô lập, tìm một vị trí ở giữa ngồi xuống.

Điền Hạnh Đào thấy thế, cố lấy dũng khí đi đến cạnh Tạ Từ, nhỏ giọng hỏi: “Ta… Ta có thể ngồi cùng người được không?”

Tạ Từ ngẩng đầu, còn nhớ rõ Điền Hạnh Đào, hơi ngoài ý muốn. Nàng luôn không hợp với đám quý nữ này, hoặc là nàng không ưa bọn họ, hoặc là họ thấy nàng vênh váo hung hăng, không dám tới gần. Trong lúc mọi người tránh nàng còn không kịp, cô nương xinh xắn đáng yêu trước mắt này lại mong muốn ngồi bên cạnh nàng. Tất nhiên là nàng đồng ý: “Nếu người không ngại thì ngồi đi.”

Điền Hạnh Đào gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng, nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

“Không ngại, đa tạ… Tạ Từ cô nương.” Suýt nữa nàng đã lỡ miệng gọi là quận chúa, nhớ tới bây giờ Tạ Từ đã không còn là quận chúa nữa, kịp thời sửa miệng.

Tạ Từ chống cằm nhìn Điền Hạnh Đào chằm chằm, đột nhiên cười rộ lên, “Nhìn tướng mạo và cách nói chuyện của ngươi, không giống người ở Thịnh An.”

Nàng cười, trông như một đóa hồng mai, Điền Hạnh Đào đỏ mặt, cúi mặt, ngập ngừng nói:

“Năm ngoái cha ta mới được đề bạt tới Thịnh An, trước đó ông ấy vẫn luôn nhậm chức ở Phúc Châu, ta với a nương vẫn luôn sinh sống ở Phúc Châu, cho nên ta không nói sõi tiếng phổ thông.”

“Chắc là… rất khó nghe nhỉ.”

Nàng từng vì chuyện này mà bị cười nhạo, sau này lại thường có những buổi tụ hội như thế này, mà nàng lại không thể nào không nói chuyện với người khác được.

Tạ Từ nhíu mày, kinh ngạc nói:

“Không khó nghe mà, rất đáng yêu.”

“Thật không?” Điền Hạnh Đào mở to hai mắt, trên mặt viết to hai chữ khó tin.

Tạ Từ gật gật đầu: “”Đúng vậy, ai bảo cô nói chuyện khó nghe thế? Bọn họ à? Vậy thì cô đừng bao giờ để trong lòng, nếu cô tin thì mới là đồ ngốc.”

Lúm đồng tiền trên mặt Điền Hạnh Đào sâu hơn, “Cảm ơn cô.” Trong lòng nàng cũng có thiện cảm với Tạ Từ.

Tạ Từ cùng nàng nói chuyện phiếm: “Ngươi tên gì?”

“Điền Hạnh Đào.” Nàng hơi ngại ngùng, bởi vì hai chữ Hạnh và Đào đặt cùng với nhau, trước đó cũng bị người ta chê là quê mùa.

Tạ Từ ghi nhớ, nói: “Hạnh Đào, chua ngọt ngon miệng.”

Vệt hồng trên má Điền Hạnh Đào còn chưa tiêu tán lại đỏ thêm, khen: “Tên của Tạ cô nương cũng rất hay.”

Tạ Từ lại hỏi về phong thổ và các loại đặc sản ở Phúc Châu, Điền Hạnh Đào nhỏ giọng giải đáp cho nàng, hai người trò chuyện với nhau rất vui, nhóm quý nữ xung quanh thấy thì nghẹn lời.

Các nàng không biết Điền Hạnh Đào, cảm thấy gương mặt của nàng rất phổ thông, không biết chui từ chỗ nào ra, lại còn thân thiết với Tạ Từ?

Tiêu Linh Âm không vui nói:

“Nàng là con nhà ai?”

Ngũ công chúa nhìn Điền Hạnh Đào, nói: “Không biết.”

Một vị quận chúa khác xoa cằm, nói: “Hình như là người mới tới, cha nàng cũng chỉ là quan tứ phẩm thôi.”

Tiêu Linh Âm cười: “Có lẽ nàng không biết, nịnh bợ Tạ Từ có thể có được cơ hội tốt gì chứ? Chẳng lẽ nàng ta không biết bây giờ Tạ Từ là đồ dỏm sao, còn vội vàng tiếp cận.”

Các nàng nói chuyện không hề kiêng dè Tạ Từ, Tạ Từ và Điền Hạnh Đào nghe hết vào trong tai, Điền Hạnh Đào mau chóng giải thích: “Ta… Ta không có ý như bọn họ nói, ta chỉ cảm thấy… Con người Tạ cô nương rất tốt, chắc chắn không giống như lời đồn… Cho nên mới… mới…”

Tạ Từ nghe các nàng nói cái gì mà đồ dỏm, sắc mặt đã rất khó coi, đang định phát tác, lại nghe cung nhân bên ngoài truyền lời, nói là Vĩnh Phúc quận chúa tới.

Tiêu Linh Âm nhướng mày, vẻ mặt lập tức trở nên hưng phấn, Tạ Nghênh Hạnh đến rồi, nghĩa là có trò hay để xem.

Tạ Từ nghe thấy là Tạ Nghênh Hạnh đến, vẻ mặt càng sầm xuống.

Nhưng hôm nay nàng đến đây, đã sớm biết sẽ đụng phải Tạ Nghênh Hạnh, cũng không có gì ghê gớm lắm. Tạ Từ cũng quay mặt nhìn về phía cửa như mọi người, chỉ thấy hôm nay Tạ Nghênh Hạnh mặc một bộ váy sa tanh dài chấm đất màu quả hạnh, đầu đầy châu ngọc, trang điểm kĩ càng, nhìn là biết đã ăn diện rất tỉ mỉ.

Tạ Nghênh Hạnh cũng qua hành lễ với hoàng hậu, rồi nhẹ nhàng đi đến chỗ bọn họ. Vết thương trên trán nàng ta còn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng dùng phấn che đi, cũng không nhìn ra gì.

Vào lúc Tạ Từ nhìn thấy nàng ta, nàng ta cũng thấy Tạ Từ.

Tạ Nghênh Hạnh đi vào trong đình, dịu dàng chào hỏi với bọn họ: “Tứ công chúa, Ngũ công chúa…”

Cấp bậc lễ nghĩa của nàng ta chu toàn, đối lập hẳn với Tạ Từ vừa rồi.

Thậm chí, Tạ Nghênh Hạnh còn hướng về phía Tạ Từ nói: “Từ tỷ tỷ.”

Bọn họ sẽ bị dáng vẻ này của Tạ Nghênh Hạnh lừa gạt, nhưng Tạ Từ thì không, nàng quay đầu đi, không thèm nhìn Tạ Nghênh Hạnh.

Tạ Nghênh Hạnh cũng không so đo, vẫn hào phòng như trước, nàng cụp mắt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở vị trí bên cạnh Tạ Từ, còn chưa lên tiếng Tạ Từ đã mở miệng trước:

“Không được ngồi ở đây.”

Tạ Nghênh Hạnh cười duyên:

“Nếu Từ tỷ tỷ không muốn ta ngồi cùng, vậy ta không quấy rầy Từ tỷ tỷ.”

Tạ Nghênh Hạnh tìm một vị trí trống khác ngồi xuống, một màn này rơi vào trong mắt nhóm quý nữ thường ngày không đứng về phe ai, chỉ cảm thấy Tạ Từ không biết tốt xấu, không biết thu liễm. Mà Tạ Nghênh Hạnh lại dịu dàng đoan trang, so sánh hai người với nhau, khó trách trưởng công chúa lại chọn Tạ Nghênh Hạnh.

Có người khẽ thì thầm, rơi vào trong tai Tạ Từ, Tạ Từ chỉ hừ lạnh một tiếng.

Điền Hạnh Đào thấy tất cả, nhất thời có chút cẩn trọng. Tạ Từ nghiêng đầu hỏi: “Có phải cho rằng ta không khác gì trong lời đồn không?”

Bỗng nhiên Tạ Từ đứng lên, rời khỏi trường đình, đi tới bên cạnh hồ Kim Minh.

Bên kia, nhóm công tử lang quân đến dự tiệc đang nói chuyện với nhau: “Nhị điện hạ, hôm nay mỹ nữ như mây, không biết trong lòng Nhị điện hạ có nhìn trúng ai chưa?”

Người nói chuyện là thế tử Ngụy Quốc Công Tào Thụy, có danh ăn chơi trác táng trong thành Thịnh An, luôn có quan hệ tốt với Nhị hoàng tử Tiêu Vũ Phong. Nhị hoàng tử Tiêu Vũ Phong là con ruột của hoàng hậu, suốt ngày chơi bời với đám hồ bằng cẩu hữu, mắt thấy sắp đến tuổi nhược quán rồi, vẫn cứ không đàng hoàng, trong lòng hoàng hậu sốt ruột, lúc này mới nghĩ, để hắn kết hôn với một người thê tử hiền đức, mới quản lí hắn tốt được.

Đôi mắt Tiêu Vũ Phong như dính lên người Tạ Từ, đi theo bóng dáng nàng từ trường đình đến tận hồ Kim Minh, không hề che giấu ý nghĩ của bản thân.

Tào Thụy vỗ vỗ tay, hiểu rõ mà nói: “Tuy hôm nay mỹ nữ đẹp như mây, nhưng nói đến người đẹp nhất, thì vẫn là Tạ Từ này.”

Tiêu Vũ Phong cong môi, từ trước hắn đã cảm thấy Tạ Từ rất đẹp, nhưng ngại Tạ Từ là con gái của trưởng công chúa, là biểu muội của hắn, trưởng công chúa lại nuông chiều nàng, hắn mới đè ý định trong đầu xuống.

Bây giờ đúng là ông trời giúp đỡ, nàng không phải con gái của trưởng công chúa, vậy thì có thể… Tiêu Vũ Phong nhìn về phía Tạ Từ đứng bên cạnh hồ Kim Minh, hận không thể dùng ánh mắt lột s@ch nàng, hung hăng xx một phen. Hắn đang nghĩ cách để chiếm Tạ Từ làm của riêng.

Tạ Từ đứng cạnh hồ Kim Minh chỉ cảm thấy sau lưng có một cơn gió lạnh thổi qua, nàng không khỏi sợ run người, quay đầu lại, thì thấy Tạ Nghênh Hạnh đang đi về phía mình.

Không khó hiểu vì sao nàng vừa ớn lạnh nổi da gà.

Thấy Tạ Nghênh Hạnh sắp đến gần, Tạ Từ quát nàng ta dừng lại: “Đứng lại, có gì thì đứng như thế mà nói.” Nàng sợ Tạ Nghênh Hạnh lại giở trò cũ, hãm hại mình một lần nữa.

Tạ Nghênh Hạnh quả thực dừng lại khi còn cách nàng vài bước, trên mặt là nụ cười khéo léo:

“Sao Từ tỷ tỷ lại lo lắng như vậy? Đang sợ hãi sao?”

Tạ Từ lạnh lùng nói: “Ta sợ dính xui xẻo.”

Nụ cười của Tạ Nghênh Hạnh cứng đờ trong chớp mắt, một lát sau lại khôi phục như bình thường, nàng mồm miệng lanh lợi thì thế nào, cuối cùng vẫn là mình thắng, Tạ Từ u ám cút khỏi phủ trưởng công chúa. Quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng nhất.

Tạ Nghênh Hạnh nói: “Không biết mấy ngày qua Từ tỷ tỷ sống thế nào?”

Tạ Từ nghe nàng ta giả mù sa mưa, thật sự cảm thấy nàng ta làm bộ làm tịch, “Đừng gọi ta là tỷ tỷ, ta cũng không muốn có người muội muội như ngươi. Không phiền ngươi quan tâm, ta sống rất tốt.”

Tạ Nghênh Hạnh gật đầu: “Vậy thì tốt, gần đây muội muội cũng sống rất vui vẻ. Sau khi tỷ tỷ đi rồi, Vân Lang Viện bị bỏ trống mất, cũng thật lãng phí, cho nên muội muội đã dọn vào ở. Tỷ tỷ không hổ là cành vàng lá ngọc, ở Vân Lang Viện thoải mái lắm đấy, giường của tỷ tỷ rất mềm, còn có mùi thơm, y phục của tỷ tỷ cũng rất đẹp, muội muội thử mặc, cực kỳ vừa vặn.”

Tạ Từ rốt cuộc nhịn không được trợn mắt xem thường, nhìn Tạ Nghênh Hạnh, chỉ cảm thấy tâm tư nàng ta cực kỳ vặn vẹo, trong đầu Tạ Từ thử tưởng tượng một phen, cảm thấy cực kỳ ghê tởm, da gà da vịt nổi hết cả lên.

Tạ Nghênh Hạnh làm vậy chính là vì muốn khiêu khích nàng, thấy cảm xúc của nàng hơi dao động, tiếp tục nói: “Thoạt trông Từ tỷ tỷ hoạt bát lắm nhỉ? Nhưng làm sao bây giờ đây? A nương cho dù nhìn ra ta cố ý hãm hại ngươi, cũng vẫn lựa chọn che chở cho ta, mà không cần ngươi. Ngươi cùng lắm cũng chỉ là thứ con hoang bị vứt bỏ, ngươi cho là bây giờ quấn lấy ca ca của ta là có thể vô tư sao? Ngươi phải biết rằng, ta và ca ca, a nương mới là người một nhà. Mà ngươi, chẳng qua chỉ là đứa con hoang không rõ lai lịch.” Nàng ta vừa nói, vừa tiến sát vào Tạ Từ.

Mắt Tạ Từ tối đi, một tay kéo y phục của Tạ Nghênh Hạnh, đặt nàng ta lên lan can bên cạnh hồ Kim Minh. Lan can chỉ cao đến thắt lưng, nửa người Tạ Nghênh Hạnh ngửa xuống, gió thổi vào trong mũi miệng, Tạ Nghênh Hạnh cảm thấy khủng hoảng trong chớp mắt.

Động tĩnh này khiến mọi người nhìn qua.

Đúng lúc này, cung nhân truyền lời, Vũ Ninh vương đến.

Hôm nay Tạ Vô Độ có chút chuyện phải bàn bạc với Hoằng Cảnh Đế, cho nên không cùng đến với Tạ Từ.

“Ngươi cho rằng ngươi là ai?” Tạ Từ nhìn mặt hồ sau lưng Tạ Nghênh Hạnh, mặt hồ hơi nổi gợn sóng, nàng buông tay ra, Tạ Nghênh Hạnh mất trọng tâm, cả người rơi khỏi lan can, ùm một tiếng rơi vào trong hồ.

Mà lúc này, người đàn ông mình tùng xương hạc nhanh chóng từ cửa đi vào, đi về phía hồ Kim Minh.

Mọi người không nhịn được đứng dậy, nín thở, thầm nghĩ, Tạ Từ này xong đời rồi.

Chương 18: Người thương mến- “Trong lòng Liễm Chi đã có người thương rồi.”

Nàng đã sa sút đến mức này, sao còn dám làm càn như vậy?

Giờ này ngày này, vẫn không hề biết thu liễm tính tình.

Thứ nhất, đây là Thưởng Hoa Yến do hoàng hậu nương nương làm chủ, hôm nay hoàng hậu nương nương ở ngay hiện trường, thứ hai, ở ngay trước mặt huynh trưởng ruột người ta, bắt nạt muội muội của người ta, mọi người đều biết, Tạ Vô Độ được bệ hạ nể trọng, là quyền thần đương triều.

Nhất thời mọi người đủ loại suy nghĩ, nhìn về phía hồ Kim Minh.

Chỉ thấy Tạ Vô Độ bình tĩnh đứng bên cạnh Tạ Từ, tất cả mọi người mở to hai mắt, chờ Tạ Vô Độ nổi bão. Nhất là những người không hợp với Tạ Từ, gần như cảm thấy sảng khoái lòng người.

Kết quả là, một giây sau đó, chỉ nhìn thấy một cảnh tưởng khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Tạ Vô Độ bình tĩnh dừng lại trước mặt Tạ Từ chừng một bước, gương mặt nghiêm túc chợt trở nên thân thiết, đầu mày cuối mắt toát ra vẻ nuông chiều, hỏi Tạ Từ: “Tay không bị thương chứ?”

“…”

Khoan đã, có gì đó không đúng lắm?

Hay là nói, bọn họ nhìn nhầm a rồi?

Tạ Từ lắc đầu, nhưng nhớ tới lời Tạ Nghênh Hạnh, lập tức cảm thấy cực kỳ tủi thân, nhào vào trong lòng Tạ Vô Độ, cáo trạng:

“Nàng ta bắt nạt ta.”

“…”

Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?

“Nàng ta nói ta là đồ con hoang không rõ lai lịch, các ngươi mới là người một nhà. Nàng ta còn nói, sau khi ta rời khỏi phủ trưởng công chúa, nàng ta chiếm lấy viện của ta, dùng đồ của ta, mặc y phục của ta, còn cố tình nói đến mức khiến ta ghê tởm.” Tạ Từ từng câu từng chữ cáo trạng.

Tạ Vô Độ ôm người vào lòng, vỗ vỗ gáy của nàng, an ủi nàng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không thì, đánh nàng ta một chút đi?”

Tạ Từ bĩu môi, không cần phải thế. Hơn nữa, hôm nay hoàng hậu nương nương còn đang ở đây mà… Trong lòng nàng vừa mới nghĩ, dư quang đã thoáng thấy hoàng hậu nương nương đang đi về phía bên này, tất cả mọi người đang nhìn bọn họ.

Nhất thời Tạ Từ có hơi ngượng ngùng, vội chui ra khỏi lòng Tạ Vô Độ, nhìn về phía hoàng hậu, khẽ cúi đầu xuống, chuẩn bị nghe răn dạy.

Hoàng hậu ung dung cao quý, khí độ bất phàm, váy dài quét đất đứng cách Tạ Từ không xa.

Bà bình tĩnh nhìn Tạ Từ, cười nói: “Đang êm đẹp, sao Vĩnh Phúc quận chúa lại trượt chân ngã vào trong hồ thế? Đại khái là do lan can bảo hộ này hỏng rồi, người đâu, nhớ phải gọi người của Thượng Sự Ty lại đây chỉnh đốn một phen, miễn cho lần sau lại xảy ra sai sót gì.”

Tạ Từ ngẩn người, không ngờ hoàng hậu sẽ nói như vậy. Nàng ngẩng đầu lên, cười khanh khách, nói: “Đa tạ hoàng hậu nương nương.” Trước giờ nàng gọi hoàng hậu là hoàng mợ, suýt nữa quên sửa miệng.

Hoàng hậu che miệng cười khẽ, hữu ý vô tình nhìn Tạ Vô Độ nói:

“Liễm Chi đúng là người bận rộn, lâu lắm rồi không tới thăm mợ.”

Hoàng hậu họ Hứa, là vợ chồng thời niên thiếu với Hoằng Cảnh Đế, có chút tình cảm, bây giờ tuy đã lớn tuổi, không được sủng ái bằng người mới nhưng vẫn được Hoằng Cảnh Đế kính trọng. Tạ Vô Độ và Tạ Từ trước đó đều phải gọi bà một tiếng mợ, bà biết Tạ Vô Độ yêu thương Tạ Từ đến mức nào, khi Tạ Từ còn bé đã thích dính lấy Tạ Vô Độ, có thể nói, Tạ Vô Độ quả thực là huynh trưởng như cha.

Sau này chợt xảy ra chuyện, hoàng hậu cũng không đoán chính xác được, cho nên khi tổ chức Thưởng Hoa Yến này, không bạc đãi bên nào, cũng ngóng xem tình hình.

Nhưng vừa rồi thấy thái độ của Tạ Vô Độ, trong lòng hoàng hậu đã có tính toán. Bà biết thời biết thế, thiên vị Tạ Từ một lần. Nước hồ Kim Minh không sâu, không chết đuối được, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.

Mọi người nghe được lời của hoàng hậu, thầm nghĩ, trượt chân? Bọn họ không phải kẻ mù, đều đã thấy rõ ràng, là Tạ Từ đẩy Tạ Nghênh Hạnh xuống.

Nhưng không ai dám phản bác, dù sao hoàng hậu cũng đã lên tiếng rồi, nếu lại nghi ngờ phản bác, vậy không phải là đang tát vào mặt hoàng hậu sao?

Nhưng mọi người đều hơi nghi hoặc, sao lại cảm thấy, Vũ Ninh vương này vẫn một lòng che chở Tạ Từ nhỉ? Không che chở muội muội ruột của mình, ngược lại đi che chở muội muội giả, cũng thật kỳ lạ.

Nhưng lời này cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không ai dám nói ra.

“Mợ dạy rất đúng, là lỗi của Liễm Chi. Mấy ngày gần đây quá bận rộn, đợi đến khi rảnh rỗi, nhất định sẽ đến vấn an cứu mẫu.” Tạ Vô Độ nhìn về phía Hứa hoàng hậu.

Hứa hoàng hậu cười nói: “Không sao, bản cung biết, ngươi tuổi trẻ đầy hứa hẹn, được thánh thượng tín nhiệm, có rất nhiều công vụ cần phải làm.”

Tạ Nghênh Hạnh bên kia đã được cung nhân vớt lên, toàn thân ướt sũng, tóc cũng ướt sũng nhỏ ra giọt nước, thật sự rất chật vật. Nhưng dáng vẻ chật vật này đi cùng với ánh mắt điềm đạm đáng yếu, càng khiến lòng người thương tiếc.

Hoàng hậu muốn thiên vị Tạ Từ, cũng không thể quên dỗ dành Tạ Nghênh Hạnh, thấy nàng ta được tỳ nữ đỡ đến đây, nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, xem xét cẩn thận một phen, nói:

“Đứa trẻ ngoan, để bản cung nhìn một cái xem, không bị thương ở đâu chứ? Sao lại không cẩn thận như vậy, trượt chân ngã vào trong hồ. Tố Tâm, còn không mau đưa Vĩnh Phúc quận chúa đến thiên điện thay y phục, chớ để cảm lạnh, quận chúa bệnh nặng vừa khỏi, nếu xảy ra sai sót gì, bản cung sẽ phải xấu hổ với Ngọc Chương trưởng công chúa.”

Khớp hàm Tạ Nghênh Hạnh run lên, cúi người trước hoàng hậu.

Vừa rồi nàng ta nghe được cuộc nói chuyện của Tạ Từ và Tạ Vô Độ, còn có lí do thoái thác của hoàng hậu, trong lòng biết hoàng hậu đang nhìn mặt mũi của Tạ Vô Độ mà thiên vị Tạ Từ, lúc này nghe thấy hoàng hậu nói như vậy cũng không thấy ngoài ý muốn.

Dưới tình huống như vậy, nếu nàng ta tiếp tục cãi lại, bảo Tạ Từ là kẻ gây ra tai họa, ngược lại là không nhận được kết quả tốt gì. Nhưng cũng tốt, kể từ giờ, nàng ta sẽ nhận được thanh danh hào phóng nhường nhịn, còn Tạ Từ…

Dư quang Tạ Nghênh Hạnh nhìn Tạ Từ, ngày còn dài. Nàng ta có thể cướp đi Tiêu Thanh Y, đương nhiên cũng có thể cướp đi Tạ Vô Độ.

Đưa Tạ Nghênh Hạnh đi, Hứa hoàng hậu lại nhìn về phía Tạ Vô Độ, nói: “Chọn ngày không bằng đúng ngày, vậy Liễm Chi đến chỗ bản cung ngồi một chút đi? Trước đó thánh thượng còn cố ý dặn dò bản cung, muốn bản cung để tâm đ ến ngươi. Liễm Chi vừa đúng lúc nói cho bản cung biết, ngươi thích cô nương như thế nào? Bản cung sẽ giúp ngươi để ý.”

Sở dĩ Hứa hoàng hậu nể mặt Tạ Vô Độ mà thiên vị Tạ Từ, cùng bởi vì gần đây hoàng đế đang muốn lập trữ.

Dưới gối của đương kim hoàng đế có bảy vị hoàng tử, trong đó người đã trưởng thành có thể đảm nhận được trọng trách, chỉ có đại hoàng tử, nhị hoàng tử và tam hoàng tử, còn tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử lục hoàng tử và thất hoàng tử đều còn nhỏ. Bởi vậy nên việc lập trữ, đương nhiên ba vị hoàng tử trưởng thành có hi vọng nhất.

Trong số ba vị hoàng tử đã trưởng thành này, Nhị hoàng tử là con của hoàng hậu vợ cả, đại hoàng tử là trưởng tử, mẫu phi là Đức phi, còn tam hoàng tử, không phải đích cũng không phải trưởng, gia thế của mẫu phi cũng không cao, nhưng lại thông minh hơn người.

Quy củ của Đại Yến tuy có nói thường là lập đích tử làm thái tử, nhưng nhị hoàng tử mà bà sinh ra thật sự không nên thân, ngày thường vốn không có lòng dạ đi đọc sách, chỉ muốn sống phóng túng, hơn nữa còn mê nữ sắc.

Hắn đã làm tổn hại không ít cung nữ trong cung, Hứa hoàng hậu đều xử lý giúp.

Nếu bàn về tài đức, Nhị hoàng tử căn bản không thể tranh được với đại hoàng tử và tam hoàng tử. Hứa hoàng hậu hơi lo, dù sao vị trí thái tử chỉ có một, cho nên mới nghĩ, để Tạ Vô Độ giúp mẫu tử bọn họ nói vài lời hay trước mặt hoàng đế, cho nên mới nể mặt Tạ Vô Độ lần này.

Hoàng hậu cố ý vô tình nhìn về phía Tạ Vô Độ, Tạ Vô Độ cũng đoán được ý của bà, vẫn chưa nói gì, chỉ uyển chuyển từ chối lời mời của bà: “Thịnh tình của mợ, Liễm Chi vốn không nên từ chối, nhưng Liễm Chi thật sự bận rộn công vụ. Vẫn nên để ngày khác được rảnh rỗi, lại đến tạ tội với mợ.”

Đây cũng không phải lời nói dối, trước đó vài ngày vụ án ở Thừa Châu tuy đã tra ra manh mối, nhưng khi thẩm tra lại liên lụy đến việc tham ô của những châu khác, hoàng đế tức giận, muốn Tạ Vô Độ tra rõ.

Hôm nay hắn và hoàng đế bàn bạc chính là chuyện này.

Tạ Vô Độ dừng lại một chút, lại đáp lại nửa câu sau của Hứa hoàng hậu: “Về phần nhân duyên của Liễm Chi, hôm nay trước khi tới đây, thánh thượng cũng đã từng hỏi, Liễm Chi cũng đã tạ ơn ý tốt của thánh thượng, nhưng trong lòng Liễm Chi, đã có người thương rồi.”

Nghe thấy lời này, Tạ Từ ở bên cạnh không khỏi trừng lớn hai mắt, không thể tin mà nhìn Tạ Vô Độ.

Tạ Vô Độ có người thương? Sao nàng lại không biết? Sao nàng chưa từng nghe nói?

Lẽ nào là… có trong chuyến hành trình đến Thừa Châu?

Nàng đã bảo mà, trì hoãn chuyện gì chứ, hóa ra là thật sự có cô nương xinh đẹp…

Nhất thời trong lòng Tạ Từ đủ loại cảm xúc, có cảm giác mình vừa bị cướp mất thứ gì đó.

Được lắm Tạ Vô Độ, giấu kĩ như vậy, trôi chảy trót lọt… Có phải là sợ nàng biết rồi sẽ bắt nạt người ta hay không?

Suy nghĩ của nàng đã bay theo mấy chữ người thương, nghĩ tới cảnh Tạ Vô Độ đưa về một cô nương có tri thức lại hiểu biết lễ nghĩa, chung sống hài hòa với nàng ấy. Nếu là một người đáng giá để tin tưởng phó thác thì cũng được, nếu là người như Tạ Nghênh Hạnh, vậy nàng… sẽ tức chết!

Biểu cảm của Tạ Từ trở nên khó coi mắt thường cũng thấy được, hoàn toàn không yên lòng, không nghe lọt những lời Tạ Vô Độ và Hứa hoàng hậu nói sau đó.

Hứa hoàng hậu cũng hơi kinh ngạc, sao việc này bà chưa từng nghe thấy chút tiếng gió nào?

Hôn sự của Tạ Vô Độ luôn là một miếng bánh thơm đối với nhóm thế gia quyền quý trong thành Thịnh An. Trước đó vài ngày Hiền phi đã thử mở miệng hỏi ở chỗ hoàng thượng, bị từ chối, mới cách đó không lâu, hắn đã có người thương rồi?

Không chỉ Hiền phi nhớ thương, đương nhiên hoàng hậu cũng nhớ thương. Bà cũng muốn hợp tác nữ tử nhà ngoại mình với Tạ Vô Độ một phen, củng cố địa vị.

“Ồ? Bản cung thật sự tò mò, là cô nương nhà ai, có thể lọt được vào trong mắt Liễm Chi?” Hứa hoàng hậu hỏi.

Tạ Vô Độ cụp mắt, thản nhiên cười nói: “Tạm thời không tiện nói ra, đợi đến đúng lúc, cữu mẫu sẽ biết.”

Hứa hoàng hậu thấy không hỏi được gì, cũng không hỏi tiếp nữa, nói: “Ngươi đã đến lâu như vậy, còn chưa ngồi xuống uống một ngụm trà, bản cung không quấy rầy mấy người trẻ tuổi các ngươi nữa.”

Hứa hoàng hậu đi rồi, Tạ Vô Độ nhìn về phía Tạ Từ, nói: “Ta tới đúng lúc không?”

Bây giờ Tạ Từ đã quên chuyện Tạ Nghênh Hạnh rồi, một lòng một dạ nghĩ tới “người thương” mà hắn vừa nói. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Huynh… có người thương lúc nào? Sao ta lại không biết? Có phải có lúc ở Thừa Châu không? Huynh muốn lập gia đình với nàng ấy sao? Bao lâu rồi? Nàng ta là người như thế nào? Gia thế có trong sạch không? Sẽ không… giống với Tạ Nghênh Hạnh kia chứ? Có xinh đẹp không? So với ta thì thế nào?”

Nàng hỏi một loạt câu hỏi xong lại tự quay đầu đi, tự mất hứng trước.

“Thôi, huynh đừng nên trả lời thì hơn.”

Nàng hơi cụp mắt, hiển nhiên là rất để ý việc này. Tạ Vô Độ nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng mở ra mở vào, ánh mắt tối đi, gần như muốn nói cho nàng một đáp án.

Hắn cụp mắt, cuối cùng chỉ nói:

“Là giả thôi.”

“Trước đó vài ngày Hiền phi đã muốn làm mai mối cho ta, hôm nay hoàng hậu cũng muốn mai mối cho ta, thật sự là quá phiền phức. Nói như thế, ít nhất có thể thanh tịnh được mấy ngày.

Chờ một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play