Ánh mắt đỏ lên của Tạ Từ dâng lên một lớp sương mù, trong nháy mắt vừa rồi, nàng còn tưởng rằng Tiêu Thanh Y thật sự đang tưởng nhớ lại tình cảm mẹ con giữa hai ngươi, thật sự nhớ nàng, chỉ muốn trò chuyện một chút với nàng.
Sương mù dần dần tản ra, tầm mắt Tạ Từ mơ hồ, nàng ngẩng đầu, nhìn Tiêu Thanh Y trước mắt, một mảnh mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bà biến thành mấy bóng hình chồng lên nhau, thứ rõ ràng hơn cả gương mặt bà, là vải vóc chất lượng cao quý, đẹp đẽ quý giá của bà, và trang sức châu báu chói mắt trên mái tóc mây.
Người trước mắt này, xa lạ như vậy, giống như ngay cả một chút kỉ niệm tốt đẹp cuối cùng đều bị phá hủy. Bà đang lợi dụng tình cảm mà nàng không thể dứt bỏ được, lợi dụng sự mềm lòng của nàng để áp chế nàng.
Tiêu Thanh Y hiểu nàng biết bao, kết quả là, cũng dùng một phần thấu hiểu nàng đến tổn thương nàng. Cổ họng Tạ Từ nghẹn ứ, hít sâu một hơi, lại khóc nức nở: “A nương…”
Nàng dường như đang cười, lại như đang khóc.
Tiêu Thanh Y nghe một tiếng gọi này của nàng, trái tim đập thịch một cái, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Nhưng Tạ Từ lại nói: “Không được.”
Cái cổ nhỏ bé của nàng căng cứng, hơi run rẩy theo nhịp thở, cúi đầu nhìn tay Tiêu Thanh Y đang nắm lấy tay mình, sau đó chậm rãi hất tay bà ra, lặp lại lần nữa: “Ta sẽ không rời khỏi Thịnh An, cũng sẽ không rời khỏi a huynh.”
Sao Tiêu Thanh Y có thể tàn nhẫn như vậy, bà biết rõ sau khi mình mất đi bọn họ, chỉ còn lại một mình cô đơn biết chừng nào, một mình sống giữa trời đất này, mà lại vẫn tàn nhẫn muốn nàng làm như vậy. Thậm chí còn dùng tình cảm mẹ con làm cái cớ đẫm máu như vậy.
Sắc mặt Tiêu Thanh Y khẽ cứng lại, không đoán được Tạ Từ sẽ trả lời như vậy, “Tại sao? Hắn cho ngươi uống thuốc mê sao Tạ Từ? Ngươi rốt cuộc có biết hắn là loại người gì hay không? Ngươi cho rằng hắn đáng để ngươi gửi gắm cả đời sao? Nếu hắn thật sự để ý ngươi, thì sẽ để ý đến thanh danh của ngươi, không dụ dỗ ngươi ở cùng với hắn, ngươi có hiểu không. Hắn không phải người thường đâu, Tạ Từ.”
“Trưởng công chúa, hắn trong miệng ngài, là con trai của ngài. Hắn là loại người gì, đương nhiên ngài không hiểu, bởi vì ngài chưa từng yêu thương hắn, ngài vĩnh viễn dùng ánh mắt mang theo thành kiến của mình nhìn hắn, phóng đại mỗi một khuyết điểm của hắn. Nếu ngài nguyện ý gần gũi với hắn, cho hắn một chút yêu thương, ngài sẽ không nói ra những lời như vậy.” Tạ Từ ngồi thẳng người lên, ngay thẳng không sợ hãi mà chỉ trích Tiêu Thanh Y.
Vẻ mặt Tiêu Thanh Y khó coi, những lời này của Tạ Từ khó nghe biết bao nhiêu, nàng lại vì Tạ Vô Độ mà dùng những lời khó nghe đó đến công kích bà. Cho dù bà mang theo ánh mắt đầy thành kiến nhìn Tạ Vô Độ, cũng là đúng thôi, bởi vì Tạ Vô Độ hắn căn bản không phải người bình thường.
“Ta không hiểu hắn? Ngươi cho rằng người hiểu hắn nhất trên đời này là Tạ Từ ngươi phải không? Tạ Từ, ta nói cho ngươi biết, trên đời này người không biết hắn là loại người gì nhất chính là ngươi, Tạ Từ.”
“Bởi vì hắn sẽ luôn giả bộ không một chút sơ hở ở trước mặt ngươi, hấp dẫn ngươi, từ đầu tới cuối ngươi chỉ có thể nhìn thấy lớp mặt nạ của hắn.”Ngực Tiêu Thanh Y phập phồng kịch liệt, giận lây Tạ Từ.
Tạ Từ bị bà mắng đến mức hơi mơ màng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Không phải, là ngài có thành kiến với hắn. Sở dĩ ngài muốn làm như vậy, chẳng qua là vì ngài cảm thấy chúng ta khiến ngài mất mặt, ngài chỉ để ý thể diện của mình.”
Tiêu Thanh Y cười lạnh: “Đúng, ta để ý thể diện của mình, ta chê hai người bọn ngươi mất mặt xấu hổ. Tạ Từ, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta tới tìm ngươi, là đã hạ quyết tâm, ngươi đồng ý rời khỏi Thịnh An cũng được, không đồng ý cũng được, ngươi chỉ có một con đường đó, không có đường thứ hai.”
Tạ Từ nghe thấy những lời này của bà, trong lòng rùng mình, xe ngựa vẫn đang tiến lên phía trước. Nàng xốc rèm xe lên nhìn, nhìa ra bên ngoài ô cửa, không biết bên ngoài đã là chỗ nào, hẻo lánh yên tĩnh. Nàng quay lại chất vấn Tiêu Thanh Y: “Ngài muốn dẫn ta đến đâu?”
Tiêu Thanh Y lạnh lùng nhìn nàng, không trả lời. Tạ Từ nhìn Tiêu Thanh Y, đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, quần áo quý giá xinh đẹp trên người Tiêu Thanh Y dần trở nên mờ nhạt, nàng đỡ lấy thùng xe, cảm thấy sức lực cả người bị rút đi, ngay cả mí mắt cũng nặng nề cụp xuống.
Tiêu Thanh Y ngồi xổm xuống trước mặt nàng, vuốt v e khuôn mặt của nàng, giọng nói dịu dàng như trong mơ: “Ta cũng vì tốt cho ngươi thôi.”
Tạ Từ há miệng th ở dốc, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được sự buồn ngủ vô tận, nặng nề ngủ thiếp đi.
Khi nàng đi ra ngoài dẫn theo một đống nha hoàn ma ma thị vệ, vừa rồi khi nàng lên xe của Tiêu Thanh Y, những người đó đều đi theo phía sau Tiêu Thanh Y. Bọn họ không biết trong xe ngựa xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn cứ đi theo, không có sự phân phó của Tạ Từ thì sẽ không rời đi.
Tiêu Thanh Y xốc rèm xe lên, nhìn những người đó, lại để Tạ Từ dựa vào lòng mình. Bà đang tìm một cơ hội mau chóng đưa Tạ Từ đi, bên cạnh Tạ Từ có tai mắt của Tạ Vô Độ, chuyện nàng mất tích không giấu được lâu.
Tiêu Thanh Y cúi đầu, chuyện Tạ Vô Độ giám thị nàng, nàng cũng chẳng hề hay biết. Mọi hành tung của nàng đều không thể gạt được Tạ Vô Độ. Tiêu Thanh Y đã sớm phát hiện, bà từng muốn can thiệp nhưng Tạ Vô Độ chỉ lạnh lùng cười nói, a nương không cần lo lắng gì cả, ta lấy tính mạng của ta ra thề, ta sẽ không làm gì với nàng.
Đúng là hắn chưa từng tổn thương Tạ Từ, Tiêu Thanh Y can thiệp không có kết quả gì, chỉ đành thỏa hiệp. Nhưng Tạ Từ chắc chắn không biết, cho nên nàng mới có thể tức giận bất bình thay Tạ Vô Độ.
Khi Tạ Vô Độ phát hiện ra, Tạ Từ đã rời khỏi Thịnh An rồi, hắn nhất định sẽ nhanh chóng phải người đi tìm. Tiêu Thanh Y đã sớm có sắp xếp, bà chuẩn bị bảy chiếc xe ngựa giống nhau đi theo bảy hướng, dù Tạ Vô Độ có thông minh hơn nữa cũng không thể tìm được Tạ Từ trong thời gian ngắn được. Chờ khi hắn tìm được dấu vết để lại, Tạ Từ đã bị bà đưa đến một thôn xóm nhỏ ở phía Nam. Bà đã sắp xếp rất cẩn thận, sẽ không để Tạ Từ lo chuyện cơm áo nửa đời sau.
Tiêu Thanh Y buông rèm, cho người của mình một ánh mắt, người của bà lập tức chế trụ người của Tạ Từ, đưa về phủ Trưởng công chúa. Đám Lan Thời liếc mắt nhìn nhau, đều thầm nghĩ không ổn, nhưng bị trói lại bịt mồm miệng, tay chân bị trói, không thể động đậy.
“Trưởng công chúa muốn làm gì với tiểu thư nhà chúng ta?”
Miệng Lan Thời bị chặn lại, hàm hồ hỏi. Tiêu Thanh Y cười lạnh một tiếng, đúng là rất trung thành, còn coi bà như kẻ ác.
Tiêu Thanh Y sai người giam hết bọn họ vào trong phòng chứa củi, sau đó đổi cho Tạ Từ một bộ xiêm y khác, đưa lên xe ngựa.
Cùng lắm là đến giờ Ngọ, mật thám bên người Tạ Vô Độ sẽ báo cáo tin tức cho hắn, nói là không thấy Tạ Từ. Tiêu Thanh Y nhìn bóng dáng xe ngựa, thầm nghĩ, bà làm vậy cũng vì lo cho Tạ Từ thôi.
Tiêu Thanh Y mím môi, quay về cửa, vẫn chưa chú ý tới ở trong một góc cách đó không xa, có người đã nhìn thấy hết.
Tạ Nghênh Hạnh rất biết cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, trước đó vài ngày nàng ta đã cảm thấy Tiêu Thanh Y có gì đó không ổn, không ngờ bà lại quyết định đưa Tạ Từ đi. Nhìn thấy bóng dáng xe ngựa đi xe, Tạ Nghênh Hạnh khá vui vẻ, nếu Tạ Từ rời khỏi thành Thịnh An, như vậy thì tất cả hào quang thuộc về nàng đều sẽ thuộc về nàng ta.
Nhưng mà… Tạ Vô Độ coi trọng Tạ Từ như thế, nếu phát hiện không thấy nàng, nhất định sẽ đi tìm nàng. Nàng ta không thể để Tạ Vô Độ tìm được Tạ Từ về, cho dù… Tạ Nghênh Hạnh nhớ lại gương mặt âm trầm của Tạ Vô Độ thì lại hơi sở. Nhưng hắn cũng không thể phát hiện là mình đã động tay động chân ở bên trong, không phải sao? Tạ Nghênh Hạnh nghĩ như thế, tim đập thình thịch, không phải Ngũ hoàng tử Bắc Tề kia thích Tạ Từ sao? Nếu nàng ta cho Ngũ hoàng tử Bắc Tề biết được tin tức này, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến nàng ta, đúng không?
-
Đúng là Tạ Vô Độ có sắp xếp mật thám chú ý hướng đi của Tạ Từ, nhưng biết nàng không thích nên cũng không biết được chi tiết mọi việc của nàng, chỉ để bọn họ chú ý hướng đi đại khái của Tạ Từ.
Hôm nay khi lâm triều quay về, Tạ Từ không ở trong phủ, người của Vô Song các nói nàng đi gặp Điền Hạnh Đào, còn mặc bộ đồ mới, dường như tâm trạng không tệ. Bọn họ còn nói, tiểu thư nói đợi vương gia trở về, sẽ cho vương gia xem bộ đồ mới của nàng.
Tạ Vô Độ cong môi cười, nhớ tới mấy lời đồn trong thành, nếu nàng ra ngoài chắc chắn sẽ nghe thấy, có lẽ khi trở về tâm trạng sẽ đi xuống. Có lẽ hắn nên nghĩ cách khiến những kẻ đó câm miệng đi.
Cách tốt nhất để làm những lời đồn biến mất, là để một chuyện bùng nổ hơn nữa xuất hiện. Có thể là chuyện gì nhỉ? Hoặc là, bắt hết những người nói hăng nhất, nhưng như vậy thì có vẻ quá lộ liễu…
Ngón tay của Tạ Vô Độ khẽ gõ lên mặt bàn gỗ vuông bằng gỗ tử đàn, không biết vì sao, đột nhiên huyệt thái dương nảy lên, dường như chứng tỏ có chuyện gì xảy ra. Hắn khẽ day huyệt thái dương, cau mày, có lẽ là hắn nghĩ nhiều.
Nhưng cũng không phải, không thấy Tạ Từ đâu nữa.
Vào buổi chiều, mật thám phát hiện tình hình không ổn, vốn Tạ Từ muốn đi tìm Điền Hạnh Đào, nhưng không biết vì sao vẫn chưa từng xuất hiện ở Điền gia.
Ngón tay Tạ Vô Độ đè chặt mi tâm, sắc mặt nặng nề, khi nâng mắt lên thì toàn vẻ âm trầm, “Sau đó thì sao?”
Mật thám cúi đầu, hơi sợ hãi: “Hình như tiểu thư gặp Trưởng công chúa ở trong ngõ, nói chuyện với Trưởng công chúa một lúc sau đó thì đến phủ Trưởng công chúa. Sau đó không lâu, ta phát hiện xe ngựa của tiểu thư rời khỏi thành.”
Mi tâm của Tạ Vô Độ nhảy thình thịch, ra khỏi thành? Một câu cũng không nói với hắn đã ra khỏi thành rồi?
Đến phủ của Trưởng công chúa một chuyến, nói vài câu với Trưởng công chúa… Hắn nhớ tới lời Tiêu Thanh Y nói ở trong cung ngày hôm đó, bà ta nói gì đó với Tạ Từ sao? Phải không?
Tạ Vô Độ chỉ cảm thấy máu toàn thân như đang sôi lên, hắn nâng mắt âm trầm đứng dậy, đập một phát mạnh lên bàn gỗ vuông, chỉ chốc lát, bàn gỗ kia đã vỡ tan thành trăm mảnh. Chén trà trên bàn rơi xuống đất, vang lên tiếng lách cách, hắn gọi Thanh Lan vào: “Đi, ngươi dẫn người đuổi theo xe ngựa của nàng.”
Đây cũng có thể là một cái bẫy, hắn phải gặp Tiêu Thanh Y một lần đã.
Xe ngựa của Võ Ninh Vương đã dừng trước cửa phủ Trưởng công chúa rất lâu, gã sai vặt ngoài cửa phủ Trưởng công chúa lộ vẻ vui mừng, vội truyền tin. Tạ Vô Độ xuống xe ngựa, đi thằng đến Thương Miểu viện, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm, khiến người khác sợ hãi.
Tạ Vô Độ như vậy, Tạ Từ chưa từng gặp qua.
Trong Thương Miểu viện, sắc mặt Tiêu Thanh Y như bình thường ngồi ngay ngắn ở chính sảnh, đang dùng nắp chén trà khẽ hớt bọt lá trà trên mặt đi, tiếng bước chân vội vàng vọt vào cửa cũng không quấy rầy được hứng thú của bà.
Bà chỉ ngẩng đầu lên, cho người lui xuống hết. Tạ Vô Độ nhìn dáng vẻ này của bà, trong lòng đã có tính toán, hắn không có kiên nhẫn vòng vo tam quốc với bà ta, hỏi thẳng vào vấn đề: “A Từ đâu?”
Tiêu Thanh Y nhấp một ngụm nước trà, nhẹ giọng nói: “Nàng đi rồi.”
Tạ Vô Độ híp mắt, hiển nhiên không tin lời bà, hắn cúi đầu sửa sang cổ tay áo, lật cổ tay áo lên, lại xếp lại cho ngay ngắn.
“A nương, ta đã từng nói với ngươi, nàng là của ta, ai cũng không được động vào.” Hắn nâng mắt, đáy mắt lạnh lẽo,
“Trong xe ngựa không có nàng, ngươi biết từ trước đến nay ta sắp xếp mật thám bên người nàng, nếu ngươi thật sự muốn đưa nàng đi, sẽ không làm công khai như vậy. Nàng đang ở đâu?”
Tiêu Thanh Y biết hắn thông minh, nếu hắn bình thường như người bình thường, thì bà chắc chắn sẽ kiêu ngạo vì mình có một đứa con như vậy. Chỉ tiếc là, sự thông minh của hắn không hợp thời.
Tiêu Thanh Y đặt chén trà trong tay lên mặt bàn, bình tĩnh tự nhiên đáp lại hắn: “Ta đã nói rồi, nàng đi rồi, chứ không phải ta đưa nàng đi.”
Tạ Vô Độ nghe vậy, mắt dài khẽ cụp xuống, im lặng rất lâu.
Sau đó mới nói: “Không thể nào.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Thanh Y, Tiêu Thanh Y không hề sợ hãi nhìn thằng hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Tại sao lại không thể? Nàng từng gọi ta là a nương mười năm, nàng rất để ý ngươi, nhưng chẳng lẽ nàng không cần người a nương là ta sao? Ta nói ta không đồng ý để các ngươi ở ben nhau, nếu trong lòng nàng còn có a nương là ta đây thì hãy rời khỏi Thịnh An đi.”
Móng tay được bảo dưỡng tỉ mì trắng bóng như ngọc của Tiêu Thanh Y khẽ gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang nặng nề, bà như đang mỉa mai: “Nàng để ý ta hơn, cho nên nàng lựa chọn rời đi.”
Tạ Vô Độ nhìn chằm chằm biểu cảm của Tiêu Thanh Y, muốn tìm từ trong đó ra một sơ hở. So với người ngoài, Tạ Vô Độ chắc chắn Tạ Từ sẽ luôn đứng về phía hắn, nhưng so với Tiêu Thanh Y, Tạ Vô Độ cũng không dám chắc chắn về lựa chọn của Tạ Từ.
Chương 60: Giết mẹ
Cho dù hành động của Tiêu Thanh Y khiến nàng rất thất vọng, nhưng trong lòng Tạ Từ vẫn quan tâm đ ến Tiêu Thanh Y, ví dụ như tối hôm đó bọn họ nắm tay lại gặp phải Tiêu Thanh Y, nàng theo bản năng muốn né tránh, thậm chí bắt hắn buông tay ra. Nếu Tiêu Thanh Y nhỏ giọng dịu dàng nói với Tạ Từ, ra vẻ bà ta vẫn quan tâm Tạ Từ như trước, với tình cảm mẹ con nhiều năm giữa hai người… Có lẽ, Tạ Từ thật sự sẽ lựa chọn bà.
Trong lòng Tạ Vô Độ có hàng ngàn suy nghĩ lướt qua, nhưng vẫn nói: “Không thể nào.”
Hắn thở ra một hơi, trong lòng phủ nhận cách nói của Tiêu Thanh Y. Có lẽ trước đó trong lòng A Từ, địa vị của hắn và Tiêu Thanh Y ngang ngửa nhau, nhưng Tiêu Thanh Y vì Tạ Nghênh Hạnh mà tổn thương trái tim nàng, mặc dù trong lòng A Từ vẫn để ý đến người a nương là Tiêu Thanh Y này, Tiêu Thanh Y cũng nguyện ý cúi đầu, nhưng dưới tình huống như vậy, hắn không tin trong lòng Tạ Từ, địa vị của hắn và Tiêu Thanh Y vẫn còn ngang ngửa nhau.
Tiêu Thanh Y nhớ tới lời Tạ Từ nói lúc đó, nàng nói nàng không muốn, thật sự giống Tạ Vô Độ lúc này đến bảy tám phần. Bà thu ánh mắt lại, nói: “Nếu nàng không biết gì cả, thì đúng là không thể nào, nhưng nếu nàng biết ngươi là người máu lãnh vô tình như thế nào thì sao? Ngươi thật sự vẫn cho rằng không thể nào sao?”
Tạ Vô Độ đột nhiên nở nụ cười, nếu lúc trước hắn thật sự hơi không yên tâm, thì bây giờ gần như có thể kết luận, Tạ Từ không thể chủ động rời khỏi Thịnh An, chắc chắn là Tiêu Thanh Y đã ép nàng rời đi. Tiêu Thanh Y nói, nếu Tạ Từ biết hắn là người tàn nhẫn máu lạnh như thế nào, hắn thật sự không thể thản nhiên như vậy, nhưng nếu không có bằng chứng, nàng căn bản sẽ không tin tưởng mấy câu mà người ngoài nói.
Tạ Từ luôn công bằng với người bên cạnh mình, huống chi, trước mặt Tạ Từ hắn luôn ngụy trang rất tốt, mà chắc chắn Tiêu Thanh Y cũng không có bằng chứng đắc lực gì. Hăn cụp mắt, mất kiên nhẫn đứng dậy, “A nương, ta không có kiên nhẫn đâu, A Từ ở đâu?”
Tiêu Thanh Y nhíu mày, không biết vì sao hắn đột nhiên chắc chắn như thế, nhưng thái độ vẫn kiên quyết: “Ta không nói cho ngươi biết, ngươi có thể làm được gì?”
Nhất thời trong mắt Tạ Vô Độ lạnh như băng, đột nhiên rút bội kiếm của mình ra, chỉ vào Tiêu Thanh Y. Mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng vào mi tâm của Tiêu Thanh Y, thân kiếm chiếu ra biểu cảm của bà, Tiêu Thanh Y lại không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Thật giống như trong lòng bà đã sớm biết Tạ Vô Độ sẽ làm như vậy, hắn sẽ không để ý gì mà giết mẹ mình.
Tiêu Thanh Y không quay mặt đi: “Ngươi có thể giết ta, giết ta rồi, sẽ không có ai biết Tạ Từ ở đâu nữa. Nhưng cho dù nàng có ở đâu, cũng sẽ nghe được tin đồn Võ Ninh Vương giết mẹ, không phải sao?” Bà cười khẽ.
Tạ Vô Độ khẽ cắn chặt răng, mìm môi, lợi kiếm trong tay khẽ dời đi, chém đứt bàn trà mà Tiêu Thanh Y vừa đặt chén trà lên, bàn chia làm đôi, chén trà rơi xuống đất, lá trà văng tứ tung, một đống lộn xộn.
Ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua người Tiêu Thanh Y, chậm rãi thu lợi kiếm vào trong vỏ, lưu lại một câu: “Tốt nhất là A Từ không có thương tổn gì, nếu không…” Hắn xoay người đi.
Bà ta không chịu nói cũng không sao cả, hắn vẫn có thể tìm được.
Ít nhất hắn đã xác định được một chuyện, không phải A Từ tự mình rời khỏi hắn. Chuyện này đã khiến trái tim gần như thô bạo của Tạ Vô Độ bình tĩnh lại.
Khi Tạ Vô Độ đi từ chính sảnh của Thương Miểu viện ra, ở trong góc gặp được Tạ Nghênh Hạnh, hắn không có lòng dạ phản ứng gì với Tạ Nghênh Hạnh, chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái rồi rời đi. Tạ Nghênh Hạnh nhìn bóng dáng của hắn, chân gần như mềm nhũn.
Vừa rồi nàng ta nhìn thấy, Tạ Vô Độ rút kiếm chĩa vào a nương, cả người lạnh như băng, giống như thật sự muốn một kiếm g iết chết a nương.
Nhưng mà… a nương cũng là a nương của hắn, không phải sao?
Thì ra hắn không chỉ không có ràng buộc huyết thống với mình, mà dù là với a nương hắn cũng thế. Trời sinh hắn là kẻ tồi tệ, chưa từng đặt bất cứ ai ở trong mắt, đến tận giờ phút này, Tạ Nghênh Hạnh thậm chí không biết những người này có thể loại bỏ được Tạ Từ không.
Một kẻ điên cuồn như vậy, thật sự có thể đào tim đào phổi đốt xử tốt với một người khác từ tận đáy lòng sao?
Tạ Nghênh Hạnh ôm ngực, trái tim vẫn đập loạn như cũ, khó trách trước kia a nương nói, cách Tạ Vô Độ xa một chút, cũng khó trách, a nương không thích Tạ Vô Độ.
Đúng rồi, ai lại thích một đứa con vừa lạnh lùng vừa tuyệt tình như vậy chứ?
Tạ Nghênh Hạnh nhớ tới chuyện mình gửi tin tức cho Tư Mã Trác, nếu bị phát hiện… Nàng ta không dám nghĩ đến hậu quả, nhưng tin tức đã được gửi ra ngoài, lúc này e rằng đã tới tay Tư Mã Trác rồi. Tạ Nghênh Hạnh chỉ đành phải chờ, mong Tư Mã Trác sẽ mãi mãi không tìm được Tạ Từ.
Nàng ta đỡ lấy cột hành lang, chậm rãi đứng dậy, đi về phía chính sảnh. Tiêu Thanh Y trong chính sảnh ngã ngồi trên ghế, nhìn một đống hỗn độn trên đất, đỡ thái dương thở dài.
Đây là con trai của bà, là đứa con bà mang thai mười tháng sinh ra, con của bà và Tạ Lâm.
“Tạ lang, ngươi cứ nói là ta không bỏ công sức ra dạy hắn, nhưng ngươi nhìn xem, hắn như thế ta có thể dạy dỗ được sao?”
Tiêu Thanh Y thì thào tự lẩm bẩm.
Tạ Nghênh Hạnh khóa cửa vào, tiếng gọi mang theo nức nở: “A nương, người không sao chứ?”
Sau khi Tạ Vô Độ quay về vương phủ thì sai người thăm dò hướng đi của xe ngựa đã đi ra khỏi phủ Trưởng công chúa, phát hiện ngoại trừ chiếc xe mà Tạ Từ ngồi kia, còn có sáu chiếc xe ngựa khác, đi theo các hướng khác nhau. Hắn sai người chia ra đuổi theo sáu chiếc xe ngựa, nếu có tin tức thì dùng bồ câu đưa tin cho hắn.
Còn chưa đi quá xa, có lẽ sẽ không lâu lắm.
-
Khi Tạ Từ mở mắt ra, ý thức vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chỉ cảm thấy thân thể lảo đảo, giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền. Tay chân nàng vô lực, lắc lắc đầu, chống tay lên chậm rãi ngồi dậy, cuối cùng phát hiện không phải mình đang ở trên thuyền mà là đang ở trên một chiếc xe ngựa.
Ký ức trước khi mất đi ý thức ùa về, Tạ Từ đè thái dương, đầu vẫn còn hơi đau. Đây là chỗ nào?
Nàng vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy rừng cây xanh mướt, bầu trời mênh mông, không biết là đã đi đến nơi nào.
Nàng ho khan, cũng không nghe thấy có ai đáp lại mình. Tạ Từ xốc rèm xe lên, nhìn xa phu ngồi trước xe ngựa, là một gương mặt xa lạ.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu! Ta bảo ngươi dừng xe!” Nàng vẫn đang mềm nhũn không có sức lực, ngay cả nói chuyện cũng không có sức.
Xa phu nhìn nàng một cái, vẫn không để ý tới, tiếp tục lái xe đi về phía trước. Xa phu đã nhận được chỉ thị của Trưởng công chúa, không được nói chuyện với người trên xe, cho dù nàng nói cái gì, chỉ cần đưa nàng đến nơi cần đến là được.
Tạ Từ thấy hắn không để ý đến mình thì hơi sốt ruột, nàng uy hiếp: “Nếu ngươi không dừng lại, ta sẽ nhảy từ trên xe xuống!”
Xa phu nghe vậy thì quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhưng vẫn không dừng xe. Tạ Từ nhíu mày, hơi hờn giận, rốt cuộc Trưởng công chúa muốn đưa nàng đến chỗ nào? Khi nàng muốn đứng dậy, phát hiện cả người đều mềm nhũn không có sức lực. Tạ Từ dựa vào thùng xe, sắc mặt rất kém, vốn tưởng rằng vì nàng vừa mới tỉnh cho nên không có sức lực gì, nhưng đợi một lát vẫn vậy, chỉ sợ là đã có chuyện gì rồi. Chắc chắn là Trưởng công chúa đã hạ dược cho nàng, để nàng không có sức phản kháng.
Tạ Từ dựa vào thùng xe, nghỉ ngợi, bây giờ nên làm sao đây?
Tay chân nàng luống cuống, trong đầu nhão như một đống bột, không biết nên làm gì cho phải.
Ngày thường nàng luôn an nhàn sung sướng, cũng không cần lo lắng gì nhiều, cho dù có chuyện gì cũng đã có a nương và a huynh, nhưng bây giờ chỉ có một mình nàng. Tạ Từ hít hít mũi, ép bản thân trấn định một chút, nàng không thể bị đưa đi như vậy được, hôm nay lúc nàng ra cửa còn nói sẽ cho Tạ Vô Độ xem bộ đồ mới của nàng. Chắc chắn Tạ Vô Độ vẫn còn đang chờ nàng, nếu phát hiện không thấy nàng, tất nhiên sẽ phái người đi tìm nàng. Cho nên, nàng cần phải cố gắng kéo dài thời gian, đợi được đến lúc Tạ Vô Độ tìm thấy nàng.
Nàng tin Tạ Vô Độ.
“Ta… ta muốn đi nhà xí.” Tạ Từ nói với xa phu. Đến mức này rồi hẳn phải dừng xe chứ? Người có ba việc gấp, cũng không thể ép người ta nhịn lại được.
Xa phu quay đầu lại nhìn, biểu cảm vẫn hờ hững như cũ, ngay khi Tạ Từ nghĩ hắn vẫn muốn tiếp tục đi về phía trước thì xe ngựa từ từ dừng lại.
Tạ Từ thở phào nhẹ nhõm, đỡ lấy thùng xe, từ từ đi xuống xe ngựa.
-
Trong hành cung Lâm Sóc, Tư Mã Trác chịu năm mươi đại bản, chỉ có thể nằm trên giường. Tâm trạng hắn cực kỳ tệ, đang nổi nóng, đập phá một đống đồ trong phòng, nhóm tỳ nữ vừa xuất hiện đã bị chén trà bay tới dọa cho lui về sau.
“Cút ra ngoài.” Tư Mã Trác trầm giọng quát.
Tỳ nữ cúi đầu, đứng ở cửa nói: “Điện hạ, có người gửi thư tới.”
Lại là thư? Tư Mã Trác nhớ tới kẻ bày trò với mình, đang muốn phát tác, lại nghe có tỳ nữ đến bẩm: “Điện hạ, lại có người gửi thư đến.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT