Thành Xuân Thảo Mộc Châm

Chương 5


2 tuần


Sau khi bị bắt lần nữa, đãi ngộ đã không còn tốt như lần trước.

Không có biệt thự, Trình Thiên Đức nhốt thẳng tôi vào trong nhà tù quân đội.

Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất phòng sẽ không dễ dàng bị nổ sập.

Bên trong căn phòng mờ tối, ngoài từng thanh song sắt lạnh lẽo, tôi không nhìn thấy gì cả.

Lúc hoàng hôn, lửa đạn bên ngoài đột nhiên ngừng lại.

Tôi muốn hỏi xem tình hình bây giờ như thế nào, nhưng chỉ có một con chuột gầy yếu có thể nói chuyện với tôi, tôi không hiểu tiếng của nó cho lắm.

Cứ ngơ ngác như vậy trôi qua thêm mấy ngày, lúc bị lôi ra khỏi nhà tù quân đội lần nữa, ánh mặt trời chói mắt khiến tôi thất thần trong chốc lát.

Tôi nghe thấy binh lính đi ngang qua nói: "Đã đang chuẩn bị đàm phán làm hòa rồi."

Hứa Tân Khác đồng ý đàm phán làm hòa?

Theo tôi thấy, đàm phán làm hòa gì chứ, đã đánh tới đây rồi, trực tiếp chiếm luôn Bắc Bộ luôn đi.

Chẳng lẽ anh không tìm được Ứng Nguyệt? Anh tưởng Ứng Nguyệt ở trong tay Trình Thiên Đức sao?

Đang nghĩ ngợi, binh lính lôi tôi ra ngoài rồi đẩy tôi vào một chiếc xe con.

Xe lắc lên lắc xuống, nghiêng trái nghiêng phải, vòng qua vô số gạch tàn ngói gãy, cuối cùng dừng lại ở một ngôi biệt thự.

Binh lính dẫn tôi đi qua một con đường đi bộ rất dài, đi tới một bãi cỏ rộng rãi, sự bình yên tĩnh lặng ở đây tạo nên sự chênh lệch rõ ràng với cảnh xác chết trôi khắp nơi ở bên ngoài.

Ánh mắt xuyên qua từng lớp cỏ cây, tôi liếc mắt đã nhìn thấy người mặc quân trang màu mực kia.

Thời gian trôi rất nhanh, một năm cũng chỉ là ba trăm sáu mươi lăm lần mặt trời mọc và lặn.

Thời gian cũng trôi rất chậm, những ngày không gặp anh tựa như dài bằng một thế kỷ.

Tôi dừng bước lại, xoay người hỏi: "Này, anh lính trẻ, tôi có thể đến suối phun nước lúc nãy đi ngang qua để rửa mặt một cái không?"

Tôi đã quen gặp Hứa Tân Khác với dáng vẻ thật xinh đẹp.

Chút ý nghĩ này của phụ nữ ấy mà, haiz.

Binh lính giơ lưỡi lê trên cây súng lên, lạnh lùng nói: "Tiếp tục đi."

Không được thì không được thôi, giơ dao lên làm gì.

Có điều như vậy cũng tốt, Ứng Nguyệt không có ở đây, lát nữa Hứa Tân Khác nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ rất thất vọng.

Tôi đi qua với dáng vẻ xấu xí, như vậy lát nữa khi nhìn thấy gương mặt thất vọng của anh, tôi còn có thể tự lừa mình rằng, anh thất vọng chỉ vì chê tôi không xinh đẹp, chứ không phải đang chê người đứng ở đó là tôi.

Gió thu thổi tới, tăng thêm mấy phần đìu hiu.

Tôi bị binh lính ép đi đến sau lưng Trình Thiên Đức, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Hứa Tân Khác, lúc đến gần hơn một chút, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của anh.

Anh tang thương hơn rất nhiều, không còn nhìn thấy tình yêu với tôi ở trong đôi mắt ấy nữa, trên má trái có thêm một vết sẹo rất dài, từ xương gò má lan đến cằm, rồi tiếp tục xuống đến cổ.

Là vết đạn ư? Hay là vết dao?

Tôi không phân biệt được.

Nhưng có thể khẳng định rằng, ngày đám cưới của chúng tôi, nhất định anh đã trải qua cảnh nguy hiểm khó quên.

Tôi đè nén sự đau đớn dâng lên trong lồng ngực.

Ngoài ý muốn là, anh lại không nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng.

Bởi vì từ đầu đến cuối, anh không hề liếc nhìn tôi lấy một cái, chỉ ngồi trên ghế chơi đùa điếu xì gà trong tay.

Bàn đàm phán rất dài, Trình Thiên Đức ngồi ở một đầu, Hứa Tân Khác ngồi ở một đầu, tôi và Trình Hạc Bích với tư cách là con tin để trao đổi thì đứng ở sau lưng kẻ địch của mỗi người.

"Hứa tổng soái, dùng con trai tôi và ngừng bắn ba năm đổi lấy một vợ một con của cậu, cậu không lỗ."

Trình Thiên Đức cười mờ ám, đặt bút ký hiệp ước ngừng bắn trước.

Sau khi nghe thấy cụm từ "Một vợ một con", bàn tay cầm bút của Hứa Tân Khác hơi dừng một lát, nhưng lại không nói gì, nhanh chóng ký tên của mình, sau đó thuận tay vung một cái ném bút đi rất xa, mặt không đổi sắc nhìn Hứa Thiên Đức chằm chằm.

Tôi có chút vừa mừng vừa lo.

Anh thừa nhận tôi là vợ anh.

Trong nháy mắt, tôi ngửi thấy mùi hương hoa ngọc lan ở trong gió thu xào xạc.

Có người buông lỏng Trần Hạc Bích đang bị trói ra, sau lưng, cũng có người đẩy mạnh tôi một cái.

Tôi và Trình Hạc Bích đi về phía đối diện của nhau.

Ba tháng ngắn ngủi, trông anh ấy thay đổi rất nhiều, cho dù mắt đang cụp xuống, tôi vẫn có thể nhìn thấy sương lạnh tràn ra khỏi mắt anh ấy, sự dịu dàng trước kia đã một đi không trở lại.

Cho đến khi ánh mắt chạm đến tay phải của anh ấy, cuối cùng tôi mới hiểu rõ lý do.

Trên bàn tay vốn dĩ thon dài kia đã thiếu mất một đoạn ngón út.

Nhận ra ánh mắt của tôi, Trình Hạc Bích hơi giấu tay phải của mình đi.

Trong cuộc chiến tranh này, không có bên nào thắng.

Mỗi người đều có vết thương chồng chất, mỗi người ai cũng khuyết điều gì đó.

Người đã từng rất thích nghe tôi đàn tỳ bà, đã từng nói muốn cưới tôi làm vợ, cũng đã mất đi chút ánh sáng cuối cùng nơi đáy mắt.

Bụng bắt đầu đau âm ỉ, tôi cụp mắt xuống, không dám nhìn Trình Hạc Bích, cũng không dám tiếp tục nhìn Hứa Tân Khác.

Bởi vì tôi biết, kẻ đầu sỏ là tôi.

Bỗng nhiên, một cánh tay giữ chặt bả vai tôi, kéo tôi vào trong lòng, một bàn tay lạnh buốt nhân tiện bóp lấy cổ tôi.

Trong tiếng hét vì sợ hãi, tôi mất thăng bằng, vô thức che lấy bụng.

Giọng nói trầm thấp của Trình Hạc Bích truyền đến từ sau tai:

"Đừng sợ. Anh sẽ không làm tổn thương em đâu."

Nhưng mà... Ông anh à... Anh đang bóp cổ tôi đó!

Tôi có chút sợ hãi, nhất thời vẫn chưa hiểu rõ tình hình.

Cuối cùng ánh mắt của Hứa Tân Khác cũng nhìn về phía tôi, anh bỗng nhiên đứng lên, nhìn Trình Hạc Bích chằm chằm với vẻ dữ tợn, lửa giận phun ra từ trong mắt gần như muốn đốt sạch ngôi biệt thự này.

Lính cảnh vệ của hai bên đều giơ súng lên, bầu không khí trở thành cảnh gươm súng sẵn sàng.

Trình Hạc Bích cười lạnh một tiếng, dẫn theo tôi chậm rãi lui về sau lưng Trình Thiên Đức, để một binh lính túm lấy tôi, sau đó lại từ từ cởi áo khoác, cầm lấy một khẩu súng nhắm vào tôi, quay đầu nói:

"Hứa Tân Khác, không muốn cô ta chết thì quỳ xuống cho tôi."

Trình Thiên Đức không để ý cho lắm, tuy rằng ngoài miệng trách cứ Trình Hạc Bích, nhưng trong thái độ lại có chút khen ngợi hành vi như học sinh tiểu học của anh ấy.

"Đốc quân, con trai hỗn xược, cậu đừng nóng giận."

Nghe vậy, Hứa Tân Khác vốn đang giận dữ lại đột nhiên bật cười.

Anh chậm rãi ngồi lại trên ghế, khuỷu tay chống lên mặt bàn, khoanh hai tay đặt ở bên miệng, nghiền ngẫm nhìn hai bố con nhà họ Trình: "Chẳng lẽ các người cảm thấy tôi để ý đến người phụ nữ này thật à?"

Lòng tôi đau xót.

Chuyện bị che giấu rất lâu, cuối cùng chính miệng anh lại nói ra.

"Hiểu mà, phụ nữ như quần áo thôi." Trình Thiên Đức cười nói: "Vậy... con ruột thì sao?"

Ánh mắt của Hứa Tân Khác híp lại, toàn thân tỏa ra tín hiệu nguy hiểm.

Anh bị chọc tức rồi.

Xì gà rơi trên mặt đất, sau khi lăn mấy vòng thì bị giẫm nát bét.

Anh không đáp lời Trình Thiên Đức, trái lại châm chọc Trình Hạc Bích: "Dùng phụ nữ để uy hiếp tôi, cậu thật ra dáng đàn ông."

Nói xong, anh cầm lấy hiệp ước ngừng bắn, chậm rãi đứng dậy, đi từng bước tới gần Trình Hạc Bích.

Dáng đi của anh cực kỳ vững vàng bá đạo, tựa như giẫm hết thế gian vạn vật ở dưới chân mình, không hề e sợ từng khẩu súng trường ở sau lưng bố con nhà họ Trình.

Tôi đứng ở bên cạnh nhìn mà mồ hôi đầm đìa, bụng dưới cũng bắt đầu quặn đau.

Không ai biết Hứa Tân Khác muốn làm gì.

Anh giống như Tu La trong đêm đông, xem thường tất cả mọi người ở đây một cách trắng trợn, dùng tư thái kiêu ngạo giúp mọi người nhớ lại, anh từng là một người như thế nào.

Phó quan Hứa Tân Khác của Đốc quân phía nam An Huy tiền nhiệm Chu Thế Mậu, tuổi còn trẻ đã ỷ vào sự gan dạ nghé con mới sinh không sợ cọp, một mình lẻn vào hội giao tiếp của hắc bang lớn nhất phía nam An Huy, một người một súng đã mang đầu của người mà Chu Thế Mậu chướng mắt nhất về.

Chuyện ít nhiều có thành phần phóng đại, nhưng cũng đủ để chứng tỏ Hứa Tân Khác là một người điên sát phạt quyết đoán như thế nào.

Cái bàn dài hơn hai mét, lúc Hứa Tân Khác đi được một nửa, cuối cùng Trình Thiên Đức cũng lên tiếng: "Thả người."

Trình Hạc Bích không nhúc nhích.

Hứa Tân Khác lại cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn anh ấy, nhíu mày nói:

"Không nghe thấy ông già cậu nói gì à?"

Một hồi lâu sau, Trình Hạc Bích khẽ cắn môi, lui về phía sau một bước.

Binh lính túm lấy tôi nãy giờ cũng buông ra, đẩy tôi về phía Hứa Tân Khác.

Lúc đi ngang qua Trình Hạc Bích, tôi nghe thấy anh ấy khẽ nói một tiếng: "Xin lỗi..."

Anh ấy có gì phải xin lỗi chứ?

Con đường này do tôi tự chọn.

Vừa đi đến đối diện, Hứa Tân Khác đã kéo lấy tôi, anh dựng ngược lông mày nói với Trình Hạc Bích: "Đồ vô dụng."

Trong ánh mắt hung ác của bố con nhà họ Trình, Hứa Tân Khác đập hiệp ước ngừng bắn lên bàn, dắt tôi đi ra bên ngoài, tựa như cướp được món đồ quý báu nào đó, nắm lấy tôi thật chặt.

Ý nghĩ không nên có đó lại bắt đầu rục rịch.

Anh thật giống như anh hùng tới cứu tôi!

Hứa Tân Khác không nói một lời, chân dài không ngừng bước về phía trước, tôi đuổi theo không kịp, chỉ có thể chạy chậm đi theo sau anh.

Bóng lưng của anh lành lạnh, có vẻ cao lớn mà hiu quạnh trong gió thu xào xạc.

Trong giây phút đó, tôi rất muốn ôm Hứa Tân Khác một cái, rất muốn nói chuyện với anh.

Tôi hắng giọng một cái, dè dặt mở miệng nói: "Ừm... Cô Ứng ở trong một ngôi nhà trệt ngoại ô phía tây, trước cửa có một cây ngọc lan rất lớn, anh tìm được cô ấy chưa?"

Nghe vậy, bước chân của Hứa Tân Khác dừng lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm tôi, lại nắm chặt lấy tay tôi, bóp đến nỗi xương cổ tay tôi như sắp nát.

Anh im lặng rất lâu.

Ngay lúc tôi cho rằng anh muốn ăn luôn tôi, sau lưng bỗng vang lên một tràng tiếng súng "Đùng đoàng".

Trong lúc bối rối, tôi bỗng nhiên quay đầu sang.

Chỉ thấy nhóm người Trình Thiên Đức đều bị trúng đạn, nằm la liệt trên mặt đất, có người đã tắt thở, có người còn đang giãy dụa.

Lòng tôi như nổi trống, tim đập thình thịch không ngừng, vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Trình Hạc Bích.

Tôi không tốt bụng như Ứng Nguyệt, tôi hiểu ở trong thời loạn này, thắng làm vua thua làm giặc, có chơi có chịu, chết cũng không trách được người khác.

Đoạn tình cảm ngắn ngủi mà mịt mù kia của tôi và Trình Hạc Bích cũng đã tan biến theo gió từ lâu, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà khiếp sợ.

Bởi vì tôi mãi mãi không quên được câu nói đó của anh ấy: "Đợi anh nói rõ với bố, sau đó sẽ đến cưới em làm vợ."

Tôi hy vọng anh ấy có thể sống tiếp thật tốt ở nơi mà tôi không nhìn thấy, cưới một người phụ nữ hoàn toàn khác với tôi, sinh mấy đứa con đáng yêu.

Nhưng phần chúc phúc này không trở thành hiện thực được nữa.

Trong đống thi thể ngổn ngang, Trình Hạc Bích ngã ở phía trước nhất, vết đạn đầy người, đã không còn sự sống từ lâu.

Tại sao... lại như vậy?

Tôi hất Hứa Tân Khác ra, chạy tới tập trung nhìn.

Súng trường trong tay đám binh lính của Trình Thiên Đức đều không có đạn.

Tôi hiểu rồi.

Xem ra, không chỉ Trình Thiên Đức biết dùng chiêu nội gián.

Một đám mây thổi qua, che khuất mặt trời chói mắt.

Tôi ngồi xổm xuống, vuốt mắt giúp Trình Hạc Bích.

Lúc đôi mắt đã từng sáng rực kia hoàn toàn mất đi ánh sáng, đầu óc tôi cũng giống như đột nhiên được thông suốt, đã hiểu nguyên nhân Hứa Tân Khác tới đây.

Thảo nào anh đồng ý đàm phán làm hòa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play