Xuyên nhanh: Đã từng, ta cũng là cái mềm muội

Chương 3: Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư? (3)


2 tuần


Chương 3: Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư? (3)

Editor: ThiNguyen 

Vu Trạch lúc 19 tuổi đã không cón tính tình như thuở thiếu niên, bởi vì luyện võ, khí thế anh tuấn đĩnh đạt toả ra bức người, hơn nữa trải qua quá trình sinh ly tử biệt trên chiến trường, trên người có một loại khí thế riêng, thời điểm bị hắn nhìn chằm chằm, luôn có một loại cảm giác lạnh sống lưng. 

“Ca, huynh đến rồi, vị này chính là Lâm Tịch.” Hạ Thụ lôi kéo nữ chính chạy nhanh tiến đến, “Lâm Tịch, đây là huynh trưởng của ta, Vu Trạch.”

“Gặp qua thiếu tướng quân…” Lâm Tịch một giây liền biến thành bộ dáng thục nữ, quy quy củ củ hành lễ, chọc cho Hạ Thụ che miệng cười.

“Ừ……” Vu Trạch hơi gật đầu, quay đầu nhìn về phía Hạ Thụ.

“Đinh, độ hảo cảm Vu Trạch tăng lên 5%, trước mắt độ hảo cảm là 65%”

Hạ Thụ cùng Vu Trạch ở đây ba năm, thời gian giáp mặt tiếp xúc không nhiều lắm, nguyên nhân chủ yếu là Vu Trạch vẫn luôn không ở nhà, tết nhất lễ lạc gì, đều ngồi xuống cùng nhau ăn một bữa cơm, còn lại thời gian hắn không phải ở trong quân, thì chính là vội vàng luyện võ, đọc sách, đi xã giao với phụ thân, còn muốn gặp huynh ấy thì chỉ trông thấy tiểu đệ của hắn, nam chính rất bận, căn bản là không gì thời gian cùng nàng giao lưu tình cảm.

Cho nên Hạ Thụ chỉ có thể đi đường vòng kiếm điểm hảo cảm, tỷ như nói, viết thư. Hiệu quả không tồi, hảo cảm ngày càng tăng, không chỉ có hảo cảm, nàng luyện thư pháp tiêu chuẩn ba năm cũng cũng được kha khá, Vu mẫu còn cho cô theo học Tịch tiên sinh, cầm kỳ thư họa, hiểu biết chữ nghĩa.

Thời điểm bắt đầu tập luyện cảm giác cực khổ không nói nên lời, bút lông viết chữ rất khó coi, thẳng đến phong thư từ nhà viết đẹp nhất đã là bức thứ mấy trăm, hệ thống nhắc nhở, “Đạt được kỹ năng: Thư pháp ( con đường sơ khai ), tích phân khen thưởng: 500.” Lần này không phải quá tốt sao. Thời đại này nữ nhi, vốn dĩ rất ít ra khỏi cửa, ngoài ở nhà ngốc, chính là bái sư học tập, chủ yếu chính là, còn có thể lấy tích phân. Dùng kỹ năng thư pháp được 500 tích phân sau đó cùng hệ thống cò kè mặc cả, đổi được kỹ năng: Đã gặp qua là không quên được. Kỹ năng này học bá liền không thể thiếu, nó có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Vì thế thời gian ba năm, cầm kỳ thư họa bốn hạng đều đã có chút thành tựu, từ con đường sơ khai đến có chút thành tựu khen thưởng được một ngàn tích phân, thưởng một ngàn tích phân cư nhiên bằng một nhiệm vụ, Hạ Thụ vui tươi hớn hở nhận lấy 5500(?) tích phân, đổi năm viên Tẩy Tủy Đan, tiêu phí 2500 tích phân, đem điều lo lắng nhất là thể chất thăng cấp, cảm giác bản thân nhẹ như yến, có thể sống đến 99 tuổi.

(?)Không hiểu làm sao được 5500 tích phân 🤷

Chỉ là đáng tiếc chính mình ở trong sách được thiết lập nhân vật yếu đuối mỏng manh, hệ thống nói không thể làm trái với thiết lập được quy định, chỉ có thể từ bỏ ý tưởng một hơi đổi mười viên Tẩy Tủy Đan, bất quá cái thể chất  hiện tại của thân thể này, luyện luyện võ gì đó không chơi, huống chi chính mình cũng không có tinh lực đi luyện võ, nàng đang ở nỗ lực luyện một ít, muốn nhìn một chút năng lực của bản thân, tham nhiều thì thâm, luyện một ít để phòng thủ trong khả năng cơ thể mình là đủ.

Vu Trạch thật thực sự rất tốt, mỗi lần đều sẽ đáp lại thư nàng gửi, tuy nhiên đa số đều nhắc nàng chú ý mạnh khỏe, chớ chơi linh tinh ngắn gọn vài câu. Nhưng hắn mỗi lần đều ít nhiều nàng một chút giá trị độ hảo cảm.

Nghĩ đến khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn lại có 15%. Hạ Thụ tâm tình tốt vô cùng, cười càng thêm vui vẻ.

“Mẫu thân để cho ta đưa muội tới hậu viện…” Âm thanh mát lạnh vang lên quả thực là điểm đốn tim của những người thanh khống¹, biểu tình trên mặt vẫn như cũ không gì biến hóa, nếu không có hệ thống nhắc nhở, Hạ Thụ thật quả thật phán đoán không ra. “Nếu không có quan hệ với hệ thống, cái mặt than không đổi sắc đó, còn không phải mạnh miệng mà trong lòng đã mềm nhũn rồi.*”

*Suy nghĩ của Hạ Thụ

“Được, chúng ta cùng đi.” Hạ Thụ dắt Lâm Tịch, đi theo phía sau Vu Trạch.

“Huynh trưởng của ngươi lớn lên rất soái nha?” Lâm Tịch nhỏ giọng ở bên tai Hạ Thụ nhắc mãi.

“Huynh trưởng của ta đó là đệ nhất tuấn lãng, như thế nào, có phải hay không động tâm? Muốn cuốn đi tài sản của ta, làm huynh ấy chân trời góc biển theo đuổi ngươi?” Hạ Thụ  nhướng mày.

“Ta giết ngươi, ta bị ngươi nói đến động tâm rồi!!”

“Ha ha!” Hạ Thụ chạy nhanh che miệng, để ngừa mất thể thống.

Đến cửa hậu viện, Vu Trạch dừng bước, “Đi thôi.”

“Huynh, ngươi phải nhớ kỹ Lâm Tịch nha, lúc sau nàng muốn ở nguyên thành mở tiệm cơm, huynh có thời gian liền đi quán nàng ăn một chút, mang những người bằng hữu, đặc biệt là Thế tử gia Vĩnh Nhạc hầu phủ, hắn có nhiều bằng hữu, tháng sau khai trương, huynh có thời gian liền khiến cho bọn họ đều đến tham gia."

Vu Trạch nhìn lướt qua Lâm Tịch, “Ừ.”

Lúc này đã cách cửa hậu viện không xa, ẩn ẩn nghe thấy bên trong truyền đến  tiếng nói chuyện…

“Thật sự đem chính mình trở thành tiểu thư phủ tướng quân, đổi một cái họ khác, đắc ý cái gì, nương ta còn một hai phải bắt ta tới, thật là hạ mình xuống, hừ!”

Haha… Xung quanh các tiểu thư đều cười thành tiếng…

“Nàng nơi nào có mặt mũi lớn như vậy làm cho chúng ta đến, mẹ ta nói, là bởi vì phu nhân phải tuyển thê tử cho thiếu tướng quân, nàng ta thật sự chúng ta tới xem nha đầu không có thanh phận sao?”

Bên trong lại truyền ra từng trận tiếng cười…

“Đều là một đám loại người gì vậy! Xem ta không đi xé nát miệng các nàng!” Lâm Tịch kéo ống tay áo, chân liền hướng bên trong viện.

“Lâm Tịch Lâm Tịch!” Hạ Thụ chạy nhanh giữ chặt nàng.

“Xem ta đánh chết các nàng!” Lâm Tịch bị giữ chặt còn không ngừng đấm đá chân.

”Đừng cùng các nàng so đo, ở nhà, chúng ta còn đang trong ở nhà.” Kéo hết sức cuối cùng mới kéo được người.

“Không sai, hiện tại đang ở phủ tướng quân không tiện, ta vào xem miệng ai hôi như vậy, sớm hay muộn cũng làm các nàng đẹp mặt!”

“Đi.” Vu Trạch đột nhiên duỗi tay giữ chặt Hạ Thụ, bước nhanh vào hậu viện.

Lâm Tịch thấy thế cũng lập tức đuổi kịp.

“Oa! Là với thiếu tướng quân!” Tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác, Vu Trạch liếc mắt đảo qua từng người đứng ở hành lang cửa hậu viện.

“Ôi, quả nhiên là tin vịt, thiếu tướng quân thế nhưng có thiên vận chi tử.”

“Hắn nắm chính là cái kia……” Tiếng xì xào bàn tán lại nổi lên.

Đi theo phía sau bọn họ Lâm Tịch hung tợn trừng mắt nhìn các nàng, mỗi người mặt đều phải nhìn kỹ rõ ràng, trong miệng còn nhắc mãi, “Này đàn bà lưỡi dài yêu nữ!”

“Lâm Tịch… Lại đây…” Hạ Thụ đều Vu Trạch kéo xa, vội vàng xoay người gọi Lâm Tịch.

“Tới đây!” Lâm Tịch liếc nhìn xong, lập tức đuổi kịp.

Còn lại chúng nữ ít nhiều cũng nhìn thấy thiếu tướng quân, ngượng ngùng xoắn xít đứng ở chếch phía sau, muốn cho hắn liếc mắt nhìn mình một cái, vạn nhất bị hắn nhìn trúng, chính mình không phải trở thành nữ chủ nhân của phủ tướng quân sao, không nói đến tên tuổi của phu nhân tướng quân, chính là có ý lang quân như vậy anh tuấn, cũng là ước mơ  tha thiết của các nữ tử.

“Thụ nhi, bảo bối nữ nhi của ta.” Phu nhân nhìn thấy nhi tử, trong lòng có cảm giác nhân sinh tất thảy đều viên mãn.

“Người đã đưa đến.” Đem Hạ Thụ đưa đến bên người Vu mẫu, xoa xoa đầu nàng, “Ta đi sảnh ngoài.”

“Đi thôi đi thôi, sảnh ngoài còn có rất nhiều khách nhân chờ ngươi đến.” Vu mẫu từ ái cười.

Quay người lại, Vu Trạch lập tức gương một bộ mặt người sống chớ gần, bước chân kiên định đi ra hậu viện, hắn đi qua nơi nào, cảm giác độ ấm nơi ấy đều giảm xuống vài phần.

Nhưng là mặt lạnh như vậy, cũng không có thể làm tắt lửa nhiệt tình của chúng nữ, “Thiếu tướng quân cũng quá oai hùng bất phàm!”

“Nghe nói mấy năm liền đi theo tướng quân chinh chiến sa trường, lập thật nhiều công lao, là Hoàng Thượng thân phong Trung lăng vệ tướng quân.”

“Trách không được chưa từng gặp qua hắn, không nghĩ tới lại là ưu tú như vậy, còn chưa có cưới vợ, đây chính một cơ hội lớn.”

“Xác thật là cái nam nhi không tồi…”

“Bất quá thiếu tướng quân tựa hồ cùng muội muội trên danh nghĩa này quan hệ không tồi.”

“Không tồi thì có thể như thế nào, này đều đến tuổi cập kê, lập tức liền gả ra ngoài, có thể cho của hồi môn liền không tồi.”

“Nói cũng là, chung quy là một người ngoài thôi.” Chúng nữ che miệng cười.

“Một đám thiếu kiến thức…” Một tiểu nha đầu ở một bên lẩm bẩm.

“A Chu! Quên ta dặn dò như thế nào với ngươi.”

“Biết rồi, tỷ tỷ.” Tiểu nữ hài che miệng nhỏ, “Vừa rồi Vu Trạch ca ca mới vào, ngươi như thế nào không đi theo hắn nói chuyện, còn lôi kéo ta không được tiến lên.”

“Nơi này là cái địa phương nào mà nói chuyện, không gặp, với huynh ấy xem đều không muốn liếc mắt một cái nhìn đám nữ nhân kia.”

“Vu Trạch huynh vẫn là tính tình này… Không cùng nữ tử nói chuyện, không biết tỷ tỷ ngươi thích cái gì ở hắn.” A Chu nhẹ giọng nói.

Nữ tử một thân bạch y nhìn phương hướng Vu Trạch rời đi, gương mặt phiếm hồng…

 

1. Thanh khống là một thuật ngữ Hán Việt thường thấy trong các bộ truyện của Trung Quốc dùng để chỉ những người thích nghe giọng nói, đặc biệt là những giọng họ cảm thấy lạ hoặc dễ thương, cảm thấy ấn tượng và bị cuốn hút bởi giọng nói đó, chỉ thích được nghe nó mỗi ngày.

Làm sao đây editor cảm giác một chương truyện siêu dài luôn, sầu ;-;

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play