11.
Sau khi biết được quá khứ giữa Lục Tử Mặc và Sở Vũ Yên, việc đầu tiên tôi làm chính là điều tra thông tin về Sở Vũ Yên và Sở gia.
Tập đoàn Sở gia là một doanh nghiệp gia đình hùng mạnh. Người đứng đầu hiện tại của gia tộc, Sở Lam, có phong cách cứng rắn và được mệnh danh là Bà đầm thép. Sở Lam chưa kết hôn nhưng có một con trai và một con gái. Con trai bà Sở Mục là một họa sĩ ít tên tuổi, còn con gái Sở Vũ Yên đang học khiêu vũ ở Paris.
Nói thật là tôi rất ngưỡng mộ Sở Lam.
Bà chỉ có hai người con này nhưng bà cho phép chúng theo đuổi ước mơ và không ép chúng vào công ty để đảm nhận công việc của bà.
Khi bà nghỉ hưu, tập đoàn Sở gia sẽ được giao cho ai?
Lục Tử Mặc có lẽ đã không nghĩ tới điều này khi hắn theo đuổi Sở Vũ Yên mãnh liệt như vậy.
Làm sao tôi có thể không nghĩ đến những điều mà anh ấy có thể nghĩ tới?
Trước khi cưới Lục Tử Mặc, tôi bay tới Brussels để xem triển lãm tranh của Sở Mục.
Anh ấy vẽ nhiều mặt trăng treo trong rừng. Chúng rất đẹp nhưng thực sự cô đơn.
12.
Sau khi trở về nhà vào tối hôm đó, Sở Mục đã đăng ký kết bạn với WeChat của tôi.
Thỉnh thoảng, anh ấy gửi cho tôi vài lời, tôi đều phản hồi tích cực. Hầu hết các chủ đề chúng tôi nói chuyện đều liên quan đến nghệ thuật, đặc biệt là về tranh của anh.
Vẽ tranh là niềm đam mê của Sở Mục. Đáng tiếc là tranh của anh tuy đẹp nhưng lại không gây được ấn tượng với những nhà phê bình nghệ thuật cứng nhắc và khắt khe. Anh đã tổ chức một số cuộc triển lãm nghệ thuật nhưng nhận được rất ít phản hồi.
Anh ấy là một họa sĩ rất giỏi, nhưng than ôi, không phải là người giỏi nhất.
Có hàng nghìn họa sĩ như anh nhưng họ thực sự không còn gì đáng nhắc đến trong xã hội ngày nay.
Tôi nghĩ chính anh ấy cũng biết điều này.
Vài ngày sau, anh ấy hỏi đùa tôi có muốn đến thăm studio của anh ấy không.
Anh ấy nói anh ấy có thể vẽ một bức tranh cho tôi.
Tôi đã từ chối.
Tôi nói: "Hôm nay, tôi có cuộc hẹn mất rồi ."
Người bạn tốt của tôi Tề Lan Khê, thiếu gia của tập đoàn Tề gia, đã đồng ý giúp tôi trò chơi này.
Hai chúng tôi đang uống rượu tại quán Red Dot Bar, Tề thiếu gia đặc biệt chào hỏi một vài người bạn quen thuộc và truyền tin này đi.
Nửa đêm, tôi nhận được tin nhắn của Sở Mục.
“Cô vẫn chưa về nhà à?”
Tôi đã gửi trực tiếp cho anh ấy địa điểm.
“Cá đã cắn câu rồi à?” Tề Lan Khê hỏi tôi: “Có cần tôi ở lại thêm chút nữa để cho hắn có cơ hội cứu mỹ nhân không?”
Tôi lắc đầu: “Tốt nhất anh nên rời đi. Kỹ năng diễn xuất của anh quá kém, bí mật của tôi sẽ dễ dàng bị lộ.”
Anh ta khịt mũi: "Giang Uyển, bây giờ cô nợ tôi một ân huệ lớn."
Tôi: “Tôi nợ anh điều gì? Đừng quên, lúc trước người yêu nhỏ của anh gặp rắc rối, tôi đã bảo vệ anh rất nhiều lần.”
Anh nói: “Đây là con trai cả của nhà họ Sở, tình nhân nhỏ của tôi làm sao có thể so sánh được với anh ấy?”
Tôi: "Được rồi được rồi, tôi nợ anh. Anh về nhanh đi."
Cuối cùng anh ấy đã đi rồi.
Tôi ngồi trong quán bar vào đêm khuya, uống hết ly này đến ly khác.
12h40, Sở Mục tới nơi.
13.
Nửa đêm ngày hôm đó, khi Sở Mục chạy đến quán bar, anh nhìn thấy Giang Uyển đang ngồi một mình trong góc quán, mặc một chiếc váy màu bạc, trang điểm tinh xảo, trên tai có đeo những viên kim cương nhỏ như ngôi sao. Cô như vậy, anh chưa từng thấy trước đây - lạnh lùng, điềm tĩnh và cuốn hút.
Trong quán bar tiếng nhạc ầm ĩ, ánh đèn mờ ảo, tựa như một giấc mộng. Cô ở giữa đám đông nhưng cô vẫn cảm thấy cô đơn đến chết người.
Như vầng trăng cô độc treo trên ngọn cây.
14.
Sở Mộ đi tới trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu không nói gì.
Tôi mỉm cười với anh rồi nâng ly lên: “Anh có muốn uống một ly với em không?”
Anh cau mày: “Em đã uống bao nhiêu?”
“Không nhiều,” tôi nói, “em vẫn chưa say.”
Anh ngồi xuống cạnh tôi, giật lấy chiếc cốc từ tay tôi: “Em say rồi.”
"Có lẽ anh vậy," tôi thì thầm, "Em say. Đúng, em say."
Anh vẫn cau mày: “Nghe nói em đang hẹn hò với Tề Lan Khê?”
Tôi gật đầu: “Anh khá hiểu biết đấy.”
“Anh ấy không phải là người tốt,” anh nói “Tôi đã nghe được vài điều về anh ấy…”
“Em biết.” Tôi mỉm cười, “Em cũng nghe nói rồi. Anh ấy thích đàn ông, còn em là đồ cũ bỏ đi, nên chúng em rất hợp nhau.”
"Đó không phải là hợp nhau," anh nói.
Tôi nhìn anh, không nói gì, chỉ mỉm cười.
"Em rất tốt, Giang Uyển," anh nói, "Tề Lan Khê không xứng với em."
“Lục Tử Mặc không chịu ly hôn với em.” Tôi nói với anh ấy: “Anh ấy đã thuê luật sư giỏi nhất, chỉ riêng vụ kiện thôi cũng sẽ đè chết em. Nếu em muốn rời xa anh ta thì phải tìm người chống lưng, Tề gia là lựa chọ hợp lý.”
"Anh giúp em." Sở Mục nói.
Đó là điều tôi đang chờ đợi.
Ta đột nhiên đứng lên: "Sở Mục, em không cần anh thương hại, em không cho phép, em không cho phép anh thương hại em!"
Tôi đẩy anh ấy ra và bước ra ngoài mà không thèm lấy áo khoác.
Anh đuổi kịp tôi, kéo tôi vào lòng và hôn tôi.
Tôi vật lộn vài lần rồi bình tĩnh lại.
Tôi hôn lại anh ấy.
Một lúc lâu sau, anh mới buông tôi ra, tôi nhón chân ghé sát vào tai anh.
“Sở Mục, đưa em về nhà đi.”
15.
Sáng hôm sau, tôi làm bữa sáng cho Sở Mục.
Thịt xông khói, trứng chiên và bánh mì đơn giản, kết hợp với nước cam mới vắt, trông thật ngon miệng.
Tôi gọi Sở Mục ra ăn, lại thấy anh ấy đang đứng trong phòng làm việc của tôi, nhìn bức tranh treo trên tường.
Đó là bức tranh vẽ một con hươu cái của anh trong một đêm trăng.
Tôi đã mua nó tại một cuộc triển lãm nghệ thuật ba năm trước.
“Trong cuộc triển lãm nghệ thuật đó, tôi chỉ bán bức tranh này thôi.” Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi luôn tò mò xem ai đã mua nó. Người ở phòng trưng bày nói với tôi rằng người mua là một phụ nữ trẻ châu Á. Cô ấy không chịu để lại tên. ."
Tôi nói: “Lúc đó em đã đính hôn rồi.”
Sau đó anh ấy nói: "Giang Uyển, để tôi vẽ cho em một bức tranh."
Tôi không nhịn được cười: “Anh không sử dụng chiêu này khi theo đuổi tất cả các cô gái đấy chứ?”
Anh ấy nói, "Không, em là khác biệt."
Tôi biết rằng tôi là người duy nhất hiểu được tranh của anh ấy.
Nhưng điều này là không đủ.
Để vào được Sở gia, ngoài tình yêu của Sở Mục ra, tôi còn cần nhiều hơn.
Tôi cần một đứa trẻ.
Tôi nhẹ nhàng nắm tay anh: “Anh đến ăn sáng đi, sau đó chúng ta về ngủ…”
16.
Vận may của tôi luôn luôn tốt.
Nửa tháng sau khi hẹn hò với Sở Mục, tôi đọc được hai dòng trên tờ giấy thử thai đúng như dự đoán.
Đã đến lúc nói chuyện với Lục Tử Mặc về việc ly hôn một lần nữa.
Sau khi tôi đến rạp để chặn Sở Vũ Yên lần thứ hai, Lục Tử Mặc đã có lần gọi điện cho tôi và mắng tôi.
Lời ban đầu của anh ta là: "Giang Uyển, anh thực sự thất vọng về em. Anh nghĩ tốt nhất chúng ta nên xa nhau một thời gian. Anh phải nghiêm túc cân nhắc xem cuộc hôn nhân này có nên tiếp tục hay không."
Không biết anh ấy đã suy nghĩ thế nào vì đã gần một tháng trôi qua.
Tôi gọi điện cho anh ta và muốn hẹn anh ta gặp mặt nói chuyện nhưng anh ta không bao giờ trả lời.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đến thăm mẹ của Lục Tử Mặc, bà Trình Lâm.
Trình Lâm luôn coi thường tôi. Mỗi lần tôi đến thăm bà ấy trước đây, dù có mang theo những món quà đắt tiền đến đâu, tôi cũng không bao giờ có được vẻ mặt thân thiện của bà ấy.
Lần này, bà ấy cũng khó chịu khi nhìn thấy tôi và trợn mắt lườm.
Tuy nhiên, tôi không quan tâm nữa.
Tôi nắm lấy tay áo bà ấy và khóc bất chấp.
"Mẹ ơi, xin hãy khuyên ngăn Tử Mặc ! Anh ấy muốn ly hôn với con! Con biết con không trẻ đẹp như cô Sở, cũng không có quyền lực như nhà họ Sở, nhưng con thực sự yêu Tử Mặc ! Mẹ ơi! Trong ba năm qua con đã hi sinh rất nhiều. Xin hãy khuyên nhủ anh ấy!”
Trình Lâm kéo tay áo ra khỏi tay tôi với vẻ mặt lạnh lùng.
"Giang Uyển, tôi nói thật cho cô biết, lúc cô và Tử Mặc đính hôn, tôi cũng không mấy thích, nếu không phải thấy cô hết lòng yêu thương Tử Mặc, tôi cũng sẽ không đồng ý cho 2 người kết hôn. Tôi nói thật thì cô không xứng với con tôi. Hãy buông tha cho Tử Mặc đi!
Tôi ngước mắt nhìn bà ấy: “Mẹ…”
"Đừng gọi tôi là mẹ!" Bà ấy lạnh lùng nói: "Giang Uyển, cô và Tử Mặc không hợp nhau! Tôi khuyên cô nên nhận ra sự thật và ly hôn đi."
Tôi nói: “Nhưng con yêu Tử Mặc , và con không muốn ly hôn với Tử Mặc . Cô Sở sẽ không bao giờ yêu anh ấy như con…”
Trình Lâm lạnh lùng nhìn tôi, vẻ mặt chán ghét cùng khinh thường: "Giang Uyển, tôi có lòng nhắc nhở cô chuyện này nếu làm lớn, sẽ không tốt cho thanh danh của cô. Dù sao, cô còn trẻ, sẽ phải còn nhiều lựa chọn, rồi kết hôn lần nữa, phải không?"
Tôi nói: “Cả đời con chỉ yêu Tử Mặc thôi. Dù có ly hôn, con cũng sẽ không bao giờ kết hôn nữa”.
“Cô muốn ly hôn với Tử Mặc như thế nào?” Bà ấy hỏi, “Tôi nói cho cô biết, lúc trước cô đã ký thỏa thuận tiền hôn nhân, và cô đừng có suy nghĩ đến lấy được đồng nào của Tử Mặc !”
Tôi cúi đầu và nén lại cảm xúc của mình.
Tôi nói: “Con muốn Lục Tử Mặc nói thẳng với con rằng anh ấy không yêu con và chưa bao giờ yêu con. Nếu anh ấy nói ra, con sẽ từ bỏ và sẽ ly hôn với anh ấy.”
Trình Lâm nói: "Được!"
Bà ấy ngay lập tức gọi điện cho Lục Tử Mặc và yêu cầu anh đến đây cũng như mang theo thỏa thuận ly hôn.
Lục Tử Mặc cũng nghe lời, trong vòng nửa giờ đã tới.
Tôi vừa định nói thì anh cau mày ngắt lời tôi: “Giang Uyển, anh không yêu em, cũng chưa từng yêu em, em hài lòng chưa?”
Tôi có thể nói gì?
Tất nhiên là tôi hài lòng.
Tôi đã ký thỏa thuận, tôi và Lục Tử Mặc trực tiếp đến Cục Dân chính để đăng ký ly hôn.