1.
Tôi đã kết hôn với Lục Tử Mặc được 3 năm, mọi người đều cho rằng tôi yêu anh ta vô cùng.
Khi anh ta đi công tác, tôi một tay sắp xếp hành lý rồi đưa anh ta ra bến xe. Khi anh ta uống rượu, tôi thức suốt đêm nấu canh giải rượu đợi anh ta về mà không ca than một lời. Khi anh ta ốm, tôi qua qua tất cả công việc để bên cạnh chăm sóc anh ta 24/24 mà không màng tới bản thân.
Tôi là một người vợ hiền, hiếu thảo ở thời đại mới, có thể ra phòng khách, vào phòng bếp.
Nhưng dù tôi có đối tốt với anh ta thế nào thì trong buổi họp mặt gia đình, mẹ anh ta làm cho tôi xấu mặt trước họ hàng, anh ta lại không thèm nói một lời.
Mẹ anh ta nói: ”Nhà họ Lữ không chứa chấp thứ gà mái không sinh được con”
Tôi vẫn còn nhớ nét mặt những người ngồi cùng bàn lúc đó, có người giả vờ không nghe thấy, có người xem náo nhiệt, có người cười trước sự bất hạnh của tôi.
Còn tôi là tâm điểm chú ý của mọi người, với khuôn mặt đầy ngượng ngùng không nói được câu nào.
Tôi nhìn Lục Tử Mặc cầu cứu, nhưng chỉ thấy anh ta gắp một miếng cá cho vào đĩa, gắp xương ra rồi từ từ đưa vào miệng.
Anh ta luôn ăn uống tao nhã, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy ghê tởm như lúc này.
Cuối cùng, chính em họ của dì hai Lục Tử Mặc đã đổi sang chủ đề khác.
Sau đó, trên đường về nhà, tôi không nhịn được mà hỏi anh ta:
"Sao em không nói với mẹ là em chưa muốn có con?"
Anh ta ngồi ở ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần nhưng không trả lời.
Ngay cả người cứng rắn đến mấy cũng phải tức giận, tôi phanh gấp và anh ta
tông mạnh vào ghế trước.
Anh ta mở mắt và trừng tôi.
"Giang Uyển, em đang làm cái gì vậy!"
Tôi giả vờ vô tội: “Xin lỗi, xe phía trước đột ngột phanh gấp, em không thể làm gì được.”
Anh ta thở dài: “Anh biết gần đây có thể anh đã bỏ bê em, khi hoàn thành xong hạng mục này, anh sẽ bù đắp cho em, được không?”
Lại thế nữa rồi.
Tôi nói: “Chúng ta đến nhà hàng Tây mới đó nhé?”
Anh ta nói: "Được rồi."
2
Dự án của Lục Tử Mặc bận rộn cả tháng trời.
Công ty của anh ta đang ở giai đoạn sơ khai và anh ta phải làm việc ngoài giờ và ngoại giao nhiều, điều này tôi hiểu.
Sau khi hợp đồng cho dự án của anh ta cuối cùng đã được ký kết, tôi gọi điện và đặt chỗ tại Nhà hàng Tây Le Papillon.
Ngày hôm đó trùng hợp là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi, Lục Tử Mặc hứa sẽ đi cùng tôi.
Tôi đã đặt chỗ trước 7 giờ tối. Lúc năm giờ, tôi bắt đầu thay quần áo, sáu giờ rưỡi ra ngoài, bảy giờ mới đến cửa nhà hàng.
Lục Tử Mặc không đến.
Lúc 7h10, tôi gọi bít tết và rượu vang đỏ nhưng anh ta vẫn chưa đến.
Tôi bắt đầu gọi cho anh ta.
Bảy giờ rưỡi, đồ ăn đã được dọn ra nhưng điện thoại vẫn chưa được trả lời.
Anh tắt điện thoại.
Tôi chuyển sang tài khoản WeChat và xem Khoảnh khắc Bạch nguyệt quang Sở Vũ Yên
của Lục Tử Mặc.
Sở Vũ Yên là một vũ công ba lê mới trở về Trung Quốc cách đây không lâu.
Tối nay là buổi biểu diễn đầu tiên của cô ta ở Trung Quốc.
Từ bức ảnh selfie mà cô ấy đăng, tôi thấy một cánh tay vô tình lọt vào ống kính.
Chiếc khuy măng sét hình con bướm, đây là món quà sinh nhật mà tôi đã tặng cho Lục Tử Mặc.
Tại sao tôi không ngạc nhiên chút nào?
Tôi không những không ngạc nhiên mà còn chẳng tức giận.
Tôi chỉ thấy nó thật buồn cười.
Tôi tiếp tục gọi.
Tôi đã gọi cho trợ lý của Lý Tử Mặc, phó phòng công ty của anh ấy, những người anh em tốt của anh ấy, bạn gái của những người anh em tốt của anh ấy và những người anh em họ hàng xa của anh ấy.
Tất nhiên, tôi không gọi những cuộc gọi này để phàn nàn chứ đừng nói đến việc cố tình làm hỏng thanh danh của Lục Tử Mặc.
Tôi chỉ nói mình không thể liên lạc với anh ta và đang rất lo lắng.
Suy cho cùng tôi cũng chỉ là một người vợ yếu đuối, đang tràn ngập lo lắng vì không tìm được chồng mà thôi.
Nhắc mới nhớ, trước đây giữa tôi và Lục Tử Mặc có mâu thuẫn lớn đến đâu, tôi cũng chưa bao giờ cãi vã, huống chi là kể cho người khác biết
Đây là tính cách mà tôi cho anh ta thấy.
Nhưng anh ta thật sự không biết xấu hổ chút nào!
Anh ta đã vô liêm sỉ thì tôi quan tâm làm gì!
Sau khi gọi những cuộc điện thoại này, tôi cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Tôi cắt miếng bít tết và rưới rượu vang đỏ lên và có một bữa tối tuyệt vời
Sau khi ăn uống đủ no, tôi rót chút rượu đỏ cuối cùng vào ly và uống hết trong một ngụm.
Tôi hơi say.
Tôi quyết định chơi với một ván lớn.
Tôi gọi điện cho anh trai của Sở Vũ Yên là Sở Mục.
"Thật xin lỗi vì đã làm phiền anh muộn như vậy. Tôi là vợ của Lục Tử Mặc, Giang Uyển. Anh ấy có hẹn tôi tối nay về nhà, nhưng đến giờ anh ấy vẫn chưa về nhà, điện thoại cũng không liên lạc được. Tôi thực sự lo lắng có điều gì đó sẽ xảy ra với anh ấy nên tôi mạn phép gọi cho bạn. Nếu bạn có tin tức gì về anh ấy, xin vui lòng hãy cho tôi biết.”
Tôi cố tình tỏ ra là người vợ đang lo lắng, yếu đuối và đáng thương, tôi nức nở một chút .
Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, giọng nói của người đàn ông vang lên, trầm và nhẹ nhàng.
"Anh Lục... anh ấy không sao đâu. Không có chuyện gì xảy ra đâu. Cô không cần phải lo lắng cho
anh ấy đâu."
Tôi nói: “Chỉ cần anh ấy không sao là được. Anh có biết anh ấy ở đâu không? Tôi sẽ đi đón anh ấy
ngay bây giờ”.
Anh lại im lặng một lúc lâu. Tôi gần như có thể tưởng tượng ra vẻ xấu hổ và bất lực trên khuôn mặt người đàn ông đó.
“Có lẽ tối nay anh ấy sẽ không về nhà.”
"Vâng..."
Tôi bật ra một tiếng nức nở và cúp điện thoại.
Sau đó, tôi cúi xuống, che mặt và cười. Tôi cười nhiều đến nỗi cả đau bụng.
3.
Lục Tử Mặc mãi đến sáng sớm hôm sau mới về nhà, với vẻ mặt không vui.
Bởi vì sáng nay khi vừa mở điện thoại di động, trợ lý, cấp phó, anh em tốt, bạn gái của anh em tốt và những người anh em họ xa của anh đều liên lạc với anh và khuyên anh về nhà càng sớm càng tốt.
Còn điều gì đáng xấu hổ hơn thế này nữa không?
Tôi sợ là không có.
Dù đang hả hê trước sự bất hạnh đó nhưng tôi vẫn giả vờ như sắp khóc.
"Tử Mặc, tối qua anh ở đâu? Em thực sự lo lắng cho anh! Cả đêm qua em đã không ngủ để đợi anh."
Tôi nhìn những lời khiển trách của anh ấy săp thốt ra rồi lại cố nuốt vào.
Cuối cùng, anh ta chỉ thở dài giận dữ.
"Đêm qua ở công ty có chuyện ngoài ý muốn, anh quên nói cho em biết. Thật sự, sau này nếu xảy ra chuyện này lần nữa, em đừng gọi điện đi nói cho mọi người biết nữa. Mọi người sẽ gì về anh đây?"
Tôi giả vờ thở phào nhẹ nhõm: “ Do em lo lắng quá nên mất kiềm chế. Anh ăn cơm chưa? Em nấu cho anh bát cháo nhé?”
Anh ta lắc đầu: “Không cần, tôi đến công ty ăn cơm.”
Tôi kéo tay áo anh: “Tử Mặc, anh đã lâu không về nhà, hay xin nghỉ một ngày đi, em nhớ anh quá…”
Sắc mặt anh tối sầm, nhanh chóng kéo ống tay áo ra khỏi tay tôi.
Tôi biết, đàn ông đều như vậy. Nếu yêu bạn, anh ấy sẽ coi bạn như ánh trăng sáng là nốt chu sa độc nhất vô nhị trên đời. Nhưng nếu anh ta không yêu bạn, bạn càng lấy lòng anh ta và càng cố gần gũi với anh ta thì anh ta sẽ càng ghét bạn.
Giống như Lục Tử Mặc bây giờ, hắn thậm chí còn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, lộ ra vẻ chán ghét và khinh thường.
Không sao cả, dù tôi cũng không quan tâm.
Mặc dù vậy, tôi cố tỏ ra đáng thương. Tôi nói:” Lý Mặc, anh…”
Lời tôi còn chưa kịp nói hết, anh ta đã rời đi.
Tốt thôi, nhìn mặt hắn tôi cũng thấy khó chịu rồi.
4.
Sau khi Lục Tử Mặc rời đi. Tôi rơi vào suy nghĩ.
Tôi suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình.
Lục Tử Mặc và tôi gặp nhau trong một buổi hẹn hò chớp nhoáng. Khi vừa tốt nghiệp đại học, tôi có mở một studio của riêng mình, nên việc tự nuôi sống bản thân với tôi không phải là vấn đề, nhưng để phát triển sự nghiệp lớn hơn nữa thì lại hơi khó. Vì tôi không có mối quan hệ nào để hỗ trợ trong lĩnh vực này cả.
Những người giàu có họ có những mối quan hệ riêng của mình, với tư cách là người ngoài cuộc, tôi vô cùng khó khăn để chen chân được vào.
Tình cờ lúc này tôi được giới thiệu với Lục Tử Mặc.
Chú của Lục Tử Mặc là Trình Hâm rất tài năng. Ông ấy đã khởi nghiệp từ con số không và thành laaph tập đoàn Gia Âm.
Khi đó, Lục Tử Mặc vừa tốt nghiệp và đang làm việc dưới quyền của chú mình. Chú của anh không có con, và có tin đồn rằng tập đoàn sau này sẽ là của anh ta.
Nhưng đó không phải là điều tôi quan tâm.
Lục Tử Mặc cao ráo, đẹp trai. Khi tôi hẹn hò với anh ta, anh ta luôn lịch sự và không bao giờ có hành động nào vượt quá giới hạn. Đó là lý do tại sao tôi có ấn tượng khá tốt với anh ta.
Hơn nữa, nhờ có anh ta mà tôi cũng bước chân được vào giới thượng lưu.
Chúng tôi hẹn hò trong khoảng sau tháng thì đính hôn.
Không lâu sau khi chúng tôi đính hôn, một người bạn cùng lớp đại học của Lý Tử Mặc đã liên lạc với tôi.
Đó là một bạn nữ cùng lớp họ Thẩm, tôi không nhớ rõ tên cô ấy.
Cô gái họ Thẩm đó đến gặp tôi chủ yếu để kể cho tôi nghe về Sở Vũ Yên.
Theo như cô ấy nói, Lý Tử Mặc và Sở Vũ Yên là một cặp trời sinh khi họ còn trong trường đại học. Nếu Sở Vũ Yên không ra nước ngoài sau khi tốt nghiệp thì có khi họ đã kết hôn từ lâu và sẽ chẳng có chuyện tôi xuất hiện ở đây bây giờ.
Cô bạn họ Thẩm đó nói: Lý Tử Mặc vẫn còn nhớ Sở Vũ Yên. Trong một buổi họp lớp, anh ta từng đích thân nói với các bạn học cũ rằng Sở Vũ Yên là mối tình đầu của anh ta và anh ta sẽ không bao giờ có thể quên, còn tôi chỉ là người “bạn đời phù hợp” mà thôi.
Sau khi cô bạn đó nói xong, thì nhìn tôi từ trên xuống dưới, trên mặt không hề có tí thương cảm.
Tôi biết cô ta muốn gì, chỉ là để xem tôi như trò cười.
Nếu cô ta thực sự có ý tốt muốn nhắc nhở tôi, tại sao cô ta không nói với tôi trước khi chúng tôi đính hôn?
Cô ta nói với tôi điều này rõ ràng là muốn tôi và Lục Tử Mặc xích mích rồi trở mặt với nhau thôi, thật không biết cô ta có thù hận gì với Lục Tử Mặc.
Có lẽ cô ta yêu thầm anh ta.
Tôi nhìn cổ thật kĩ và không nghĩ được lý do nào khác.
Tất nhiên tôi sẽ không làm theo ý cô ả mong muốn.
Tôi khẽ mỉm cười và nói: “ Cảm ơn cô đã kể cho tôi nghe điều này về Tử Mặc. Tôi vẫn biết anh ấy có người yêu thầm kín, và đây cũng chính là điều tôi yêu ở anh ấy.”
Quả nhiên nụ cười của bạn học Thẩm cứng đờ.
“Giảng Uyển, cô… thật sự không ngại sao? Cô không sợ một ngày Sở Vũ Yên trở lại Trung Quốc, Lục Tử Mặc sẽ bỏ rơi cô đi theo cô ta sao?”
Khi đó tôi đã trả lời thế nào nhỉ?
Tôi nói: “ Tôi thực sự yêu Lục Tử Mặc và hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc. Nếu có một ngày anh ấy rời bỏ tôi để đến với Sở Vũ Yên, tôi sẽ cầu chúc những điều tốt đẹp cho họ.”
Cứ như vậy, bạn học Thẩm ngơ ngác nhìn tôi, không nói được lời nào.
Giờ đây, ngày đó dường như đã đến thật rồi.