Lê Tố Như vừa nghe liền giãy nảy lên, không ngừng phủ nhận. Cô cũng không nghĩ xem tại sao ở lúc này cha mẹ nuôi lại nghi ngờ mình. Cho dù họ có ngờ vực cũng là nên giữ trong lòng mới đúng. Nhưng họ lại thành người đào móc vấn đề này ra, để mọi người chỉ mũi dùi vào cô trước. Đây là điều cha mẹ sẽ làm với con mình sao?

Nhưng cô lại không có thời gian để nghĩ. Chứng kiến cảnh Thịnh Nhan Tuyền bị sát hại, cô đã triệt để loạn rồi.

"Không phải... Con cũng không biết vì sao nữa... Cha mẹ! Hai người hãy tin con! Con thật sự không biết!"

Cô chỉ lo không ngừng phủ nhận, nước mắt hoảng loạn rơi đầy mặt.

Lúc Khương Tình tới liền nghe thấy những lời phủ nhận càng ngày càng tuyệt vọng của cô.

Ớ giữa căn nhà chỉ còn lại tiếng cô, chẳng còn âm thanh của ai nữa. Thê lương lại bất lực như thế.

"Tình, con..."

Khương mẹ muốn nói gì nhưng đã bị hành động của Khương Tình chặn lại.

Hắn vừa vào liền ngồi xuống nhìn Lê Tố Như, giọng điệu không một chút cảm xúc lại như người đang tra khảo phạm nhân mà hỏi cô: "Tại sao cô lại về được?"

"Là cô..."

"Không!"

Lê Tố Như vừa nghe liền hét toáng lên, đôi mắt đỏ quạnh nhìn hắn bối rối nhưng cũng kiên định nói: "Không phải tôi! Tôi không biết... Không biết gì cả..."

"Sao lại không biết? Bọn họ thả cô đi. Cũng là cô gọi cô ấy ra ngoài. Là cô mang đứa nhỏ đi. Không phải sao?"

Khương Tình lại bình tĩnh đến lạ, không ngừng nói từng điều, từng điều đều đúng hiện thực khiến Lê Tố Như chỉ biết tuyệt vọng lắc đầu mà không thể phản bác.

"Có phải con..."

Bỗng nhiên bà Lý lên tiếng. Vừa đưa tay che miệng vừa nói: "Có phải vì con muốn... Cho nên mới làm chuyện ngốc nghếch..."

Lúc bà ta nói còn ẩn ý nhìn Khương Tình, khiến ai cũng hiểu bà ta muốn nói gì. Còn biểu hiện của bà ta lại không khiến cho người ta nghi ngờ mà chỉ nghĩ bà ta bị xốc.

"Không! Không phải vậy... Mẹ ơi, xin mẹ tin con! Con không có..."

Nhưng đổi lại sự van xin đầy hi vọng của cô với người mẹ nuôi mà cô hết lòng là cái lắc đầu nghẹn ngào quay lưng đi của bà.

Lê Tố Như bàng hoàng. Bởi vì sự nghi ngờ, không tin tưởng của bà mà bàng hoàng.

Cho dù từ nãy đến giờ đối mặt với bao sợ hãi cô cũng chưa thấy khốn đốn bằng lúc này. Người cô cho rằng sẽ đứng bên cô lại vứt bỏ cô... C°

Mà khiến cô từ trong sụp đổ lại tỉnh ra là lúc nghe mẹ nuôi mình nói: "Sao con có thể như vậy... Chúng ta chỉ nghĩ con ức uất trong lòng nên mới không thoải mái... Mẹ không nghĩ con lại... Tố Như, con làm vậy là không đúng...

Không, đáng ra mẹ nên khuyên nhủ, để ý con kỹ hơn... Là do ba mẹ không làm tròn trách nhiệm... Ba mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu, con đừng sợ. Con tự thú đi..." I0

Bà lý nói xong thì như trút hết sức lực mà ngã xuống, rồi lại bị chồng mình đỡ lấy, đặt ngồi trên ghế mà khóc rắm rức.

Nhưng tiếng khóc của bà vang lên bên tai Lê Tố Như lại khó hiểu giống như tiếng chuông nổ vang, chấn cho cô thanh tính ra.

Cô nhìn như bàng hoàng vì bị vạch trần nhưng lại đờ đẫn ngồi đó, không hề thanh minh.

Khương Tình nhìn cô, chẳng biết cô nghĩ gì mà lại nói: "Lê Tố Như, thú tội đối với cô có khi còn được giảm nhẹ tội."

Lê Tố Như im lặng quay qua nhìn hắn. Ánh mắt của cô đỏ bừng nhưng lại bình tĩnh đến mức khiến người hoảng sợ. Khương cha nhíu mày muốn nói gì thì lại bất giác nhìn thấy biểu tình trông thì bình thường nhưng lại có vẻ quá mức không được hợp lý của con trai. Rốt cuộc ông lại không kịp lên tiếng. Mà Lê Tố Như đã mở miệng, giọng khàn khàn nhưng rõ ràng từng chữ: "Tôi không có làm."

"Tố Như, con... Sao lại như vậy chứ..."

Bà Lý khổ sở úp mặt vào lòng chồng mình vì không thể khuyên được con gái.

Lê Tố Như quay qua nhìn bà, rồi lại cúi đầu nghĩ nghĩ gì đó. Khương Tình không biết, cũng không muốn biết. Hắn chỉ hỏi: "Cô thật sự không làm?"

"Tôi không làm."

Lê Tố Như không nhìn hắn nữa nhưng lại kiên định lặp lại lần nữa.

Cô giống như cam chịu số phận lại khăng khăng cố chấp. Khương Tình nhìn trong mắt, lại nói: "Vậy cô phải nghĩ xem mình nên nói gì lúc lên tòa. Nể mặt cha mẹ nuôi của cô, chúng tôi có thể mời luật sư cho cô. Cô có nhớ được đặc điểm gì của đám người kia, hay nghe bọn họ nói cái gì quan trọng hay không?"

Lê Tố Như hơi giật mình. Thời điểm bất giác ngẩng đầu lên cô lại bắt gặp cái ánh mắt trao đổi giữa mẹ nuôi và cha nuôi. Cô chấn động trong lòng, lại hoảng hốt cúi đầu xuống ngay khi họ quay qua nhìn cô. Trong lòng cô loạn cào cào, nhưng có những chi tiết không ngừng hiện lên trong đầu, dần dần kết nối lại thành một ý nghĩ không thể kinh khủng hơn. Cô bối rối thật sự. Bởi vì nó quá mức khiến cô không thể tin nối. (4"

"Lê Tố Như"""

Tiếng gọi này đem hồn cô gọi về, lại vì ở gần ở bên tai, mang theo sự trầm tĩnh lạnh lùng nên khiến cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn hắn. Sự bàng hoàng không kịp giấu đi của cô đều lọt vào mắt của Khương Tình.

"Cô biết được cái gì?"

Hắn hỏi.

Giọng điệu khiến người ta như bị thôi miên.

Lê Tố Như đối mắt với hắn chừng nửa phút thì khàn khàn đáp: "Họ chỉ muốn hại Nhan Tuyền... Tôi không biết vì sao, nhưng họ không dám làm hại tôi. Nói gì mà làm tôi bị thương sẽ không có tiền."

"Cô có nghĩ được là ai làm không?"

Khương Tình lại hỏi. Nhưng hắn vừa dứt lời bà Lý lại lên tiếng: "Thằng Tình, chuyện này không quan trọng. Hiện tại tìm bé Duật mới quan trọng nhất!"

"Đúng rồi Tình! Bé Duật!"

Khương mẹ vừa nghe tên đứa nhỏ thì liền giãy giụa từ trong lòng Khương cha, gấp gáp nhìn Khương Tình thúc giục.

"Đúng đó Tình, sao con không mau đi tìm đứa nhỏ!? Chuyện gì cũng không quan trọng bằng nó!"

Ông Lý cũng đốc một câu. Sau đó ông nhìn vợ mình, hai người âm thầm trao đổi sự ngờ vực với nhau.

Ngược lại là Khương cha, ông không nói gì mà vẫn luôn quan sát Khương Tình từ nãy giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play