Nhưng chưa đợi ông bà Lý kịp bán thảm gì họ đã nghe hắn nói: "À, nhà này là của ba mẹ. Ba mẹ muốn cho ai ở con không quản được. Là con nói sai."
Cố tình lời nói lại đầy châm chọc đến Khương mẹ cũng nghe không được mà nhíu mày nhìn hắn.
Khương Tình lại không để ý. Hắn vẫn nhìn ông bà Lý biểu tình thay đổi liên tục như đứng trên bờ vực tiếp tục cười lạnh: "Nhưng mà con trai là của con, cho dù là ba mẹ con cũng không quản đến được. Hai người muốn dành cháu?"
"Chúng ta..."
"Khoan hãy nói, hai người cũng giành không được."
"..."
Khương mẹ càng nghe càng thấy lùng bùng rồi. Nhưng Khương Tình vẫn còn nói: "Hai người muốn nhớ con gái, con không cản. Muốn nhớ bao nhiêu thì nhớ, con có thể mua miếng đất gần nghĩa trang cho hai người sớm chiều gần con gái."
"!!"
Ông bà Lý gần như không thể tin được mà mở lớn mắt nhìn hắn, cũng sợ hắn làm thật mà bất giác run sợ. Bản thân Khương mẹ thì muốn đỡ trán nhìn trời, thằng khốn này nó nói cái gì vậy nè.
Nhưng những lời tiếp theo của hắn lại khiến bà không thể không nghiêm túc nhìn nhận lại mọi chuyện.
"Còn con của con, từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh là vì ai? Vì hai người và mẹ nó cố chấp, không chịu nghĩ xem nó sẽ đối mặt với cái gì vẫn muốn sinh nó ra. Giờ thì ở đây giả mù mưa sa? Nhắc mẹ với nó? Con gái hai người có thể hiện hồn về chăm sóc cho nó? Hay chỉ gieo vào lòng nó nổi nhớ mẹ vô bổ? Là tốt cho nó?"
Hắn lạnh lùng nhìn hai con người đầy mặt run sợ nhìn hắn. Là sợ hắn nhìn thấu bản chất xấu xa của hai người đi.
Phải rồi, Lý Tâm Như vì cái gì cứ một hai phải sinh, mặc kệ nhà họ Khương giúp cô duy trì mạng sống? Còn không phải là vì muốn giữ một sợi dây vững chắc giữa hai nhà hay sao. Chưa nói tới việc đứa nhỏ sẽ bị bệnh giống mẹ, ai cũng rõ ràng sinh nó ra rồi nó sẽ đối mặt với cái chết của mẹ nó, không có mẹ là điều đó phải đối mặt. Nhưng họ vẫn nhẫn tâm làm, vì cái sự ích kỷ đó.
"Con..."
Khương mẹ lắc đầu nhìn Khương Tình âm thầm nhắc nhở. Mặc dù bà biết hắn nói không sai, nhưng không cần thiết nhắc lại, càng là nhắc trước mặt đứa nhỏ.
Khương Tình cũng đâu có muốn. Nhưng giờ không nói cho rõ thì sẽ còn lộn xộn nữa. Sắp tới hắn không chỉ phải lo cho mình nó. Nếu họ lai nháo, hoặc xuống ngày rủ rỉ bên tai Khương Duật, thậm chí xúi giục nó làm chuyện quá phận, khổ cũng chỉ là họ mà không phải hai ông bà. Tại sao hắn phải cho họ cơ hội?
"Hôm nay con nói rõ luôn, nếu còn để con nghe bất cứ ai nhắc đến mẹ của nó trước mặt nó thì từ giờ các người cũng đừng mong nhìn thấy nó nữa. Có các người nó chỉ càng lận đận hơn."
Nói xong hắn bế đứa nhỏ đi luôn.
"Con đi đâu vậy Tình!?"
Khương mẹ không theo kịp tiết tấu, lúc hoàn hồn liền hoảng hốt gọi với theo.
"Hôm sau con sẽ mang nó đến thăm ông bà nó. Còn giờ chắc cũng chẳng vui vẻ gì mà ở lại đâu."
Khương Tình không hề quay đầu mà đi thẳng. Lúc đi ngang qua Khương cha hắn khẽ liếc mắt nhìn ông một cái đầy ẩn ý.
Chuyện sau đó Khương Tình chỉ biết ông bà Lý khóc lớn một trận, dưới sự "khuyên nhủ" của Khương mẹ thì giống như quên luôn chuyện hôm nay. Nhưng Khương Tình nghe xong chỉ có cười lạnh.
Hắn tự nhiên biết, lòng tham và sự ích kỷ là không phải chỉ cần một vài câu nói là có thể xóa bỏ nên không có kỳ vọng gì. Cũng chỉ có giải quyết triệt để chuyện này mới có thể an ổn cả đời. Không thể trách hắn tuyệt tình,
Khương gia không hề thiếu nợ Lý gia cái gì mà chỉ có ân. Nếu họ biết điều thì an ổn dưỡng già, họ không muốn ổn thì hắn cho họ kết quả theo đúng con đường họ chọn.
Quả nhiên ông bà Lý liền nghĩ theo đạo lý một điều nhịn chín điều lành. Ngày hôm đó họ cũng bị những lời của
Khương Tình dọa cho nên mới chịu an phận. Họ nghĩ chỉ cần còn ở trong Khương gia, cách gì cũng có thể xoay chuyển. Nhưng Khương Tình sẽ cho họ có cơ hội đó?
Mấy hôm sau, Khương cha trong lúc bốn người ngồi tán gẫu như mọi khi đã nói ra một chuyện.
"Mấy hôm nay quên nói với mọi người, thằng Tình nó đã tìm được người thích hợp rồi." 6°
Ông không để cho ông bà Lý phản ứng đã nhìn họ mà nói: "Nó nói sợ hai người sau này thấy con dâu mới của tôi sẽ thương tâm vì con gái nên đã quyết định xây một căn nhà nằm bên cạnh Khương gia cho ông bà ở. Như vậy lõ con dâu có đến cũng sẽ không đụng độ hai người, mà hai người bình thường vẫn có thể đến đây, mọi thứ cũng không có gì thay đổi nhiều."
"Tôi cảm thấy chuyện này rất đúng nên đã bắt tay vào dựng nhà luôn rồi, ông bà có muốn góp ý gì không. Dù sao đó cũng là tổ ấm riêng của ông bà."
Khương cha cứ vậy thẳng thừng nhìn ông bà sui gia dáng vẻ khó tin nhìn mình tỏ vẻ. So với thái độ cà lơ bình thường thì khác hẳn đi, đến cả Khương mẹ cũng không nhịn được kỳ quái nhìn ông.
Quả thật, có lẽ ông ngu dốt, không có cái đầu thông minh và phán đoán nhanh nhạy. Nhưng ông vẫn có sự chính trực, biết đúng biết sai, biết lý biết lẽ. Ông cũng đã nhìn rõ chuyện hôm đó, cũng từ miệng con trai nghe được những chuyện ông bà Lý đã làm. Ông không phán xét, nhưng chấp nhận cách làm của Khương Tình.
"Hai người đừng nghĩ theo hướng xấu, có cái nhà ở Sài Gòn là chuyện tốt. Thật ra là chúng tôi nghĩ không chu toàn rôi, đáng lẽ nên làm sớm hơn. Như vậy hai người cũng có cái đảm bảo."
Lời này chẳng khác nào đang nói người đứng tên nhà là hai người họ. Ông bà Lý vốn dĩ đang uất ức, còn tính nói lời oán hận liền bị lời này xoa dịu.
Phải thôi, chung quy ra là họ có lòng tham. Nên cái thỏa mãn sự tham lam của họ đương nhiên sẽ được lòng họ.
Mà cũng không phải muốn đuổi họ đi, đến mức không đường cứu vãn. Đối với họ việc này là việc tốt mới đúng.
Phải biết rằng họ cũng chẳng có tài sản gì đáng giá trong tay.
Khương cha thấy chuyển biến của họ thì biết chuyện đã thành.
Khương Tình ở nơi khác lúc nghe ông nói cũng chỉ cười cười chứ không để trong lòng.
Đối với hắn chuyện hiện tại cần làm là nhanh chóng đi lĩnh chứng với người con gái kia, tránh đêm dài lắm mộng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT