Đứa nhỏ bên kia không nghe thấy cô trả lời thì gọi lại lần nữa. Âm thanh còn có chút cẩn thận khiến người xót xa.
Thịnh Nhan Tuyền tự nhận mình không có lực kháng cự với âm thanh thế này, giọng điệu liền mềm nhẹ mà đáp lại: "Ơi, cô nghe."
Cũng bởi vì vậy mà cô nhất thời quên mất việc đây là điện thoại của người đàn ông kia. Thời điểm này có lẽ hắn có thể đang ngồi bên cạnh xem, thậm chí là chỉ huy con trai lừa gạt mẹ kế của nó về.
Cô hỏi: "Có chuyện gì vậy Duật bé bỏng?"
Ở bên kia Khương Tình nhìn con trai vô thức nhếch cái miệng nhỏ lên, tâm tình có vẻ tốt hơn lúc bị hắn ép buộc gọi cho mẹ kế của nó khi nghe cô gọi mình là Duật bé bỏng thì không khỏi nhướng mày. Mặc dù ý tứ ẩn giấu bên trong đôi mắt kia lại khó lòng thấu hiểu, nhưng cũng không ngại hắn hứng thú nhìn xem con hắn thật tâm thật lòng nói chuyện với người con gái bên kia.
"Cô ơi, con muốn đi công viên."
"Hả...?"
Thịnh Nhan Tuyền không kịp phản ứng liền ngờ vực một tiếng. Nhưng đứa nhỏ bên kia đã lại nói: "Ba đã hứa đưa con đi công viên nhưng ba bỗng nhiên có việc bận rồi. Ba nói nếu cô đồng ý thì ba sẽ để con đi với cô."
"Vậy cô có thể đi với con không?"
Trời ơi là trời!
Thịnh Nhan Tuyền quả thật muốn đem đầu mình đập vào khối đậu hũ chết đi cho rồi. Chứ mặc dù cô biết rõ đây nhất định là mưu đồ của người đàn ông kia nhưng lại không thể mở miệng từ chối âm thanh mềm nhũn như kẹo bông gòn của đứa nhỏ được. Cô quả thật muốn chết!!
Phải làm sao đây trời!!!
"Cô ơi..."
Nghe, âm thanh mang theo nồng đậm tủi thân như vậy, cứ như thể bị người hắt hủi...
Bỗng nhiên cô chợt nhớ đến ánh mắt của đứa nhỏ hôm qua, một chút kháng cự trong lòng đã không cánh mà bay.
"Được. Bao giờ chúng ta đi?"
Cô nghe mình nói như vậy.
...
"Sếp, người bên Canada đã đến rồi, đang đợi trong phòng họp."
Ninh Tố Ngọc lúc nói chuyện cũng không quên âm thầm nhìn người đàn ông đã từng là thầy của cô, hiện tại lại là sếp bằng ánh mắt ái mộ. Nhưng cô so với những người khác giữ kẽ hơn, lại không có trắng trợn để lộ ra ngoài.
"Đi thôi."
Khương Tình lại không hề nhìn cô lấy một cái đã dẫn đầu đi thẳng. Vốn dĩ bình thường là Trần Tiến phụ trách việc gặp đối tác, nhưng hôm nay hắn đã cho anh ta cùng vợ con hắn đi công viên rồi nên mới điều Ninh Tố Ngọc đến.
Lúc nhìn thấy cô hắn bỗng nhớ đến cô gái kia, thế nhưng hắn lại không có mở miệng bắt chuyện với Ninh Tố Ngọc. Từ đầu chí cuối đều chỉ xem cô là thư ký của mình mà bàn giao công viêc. Thật ra cũng không phải trước đây đã vậy, nhưng từ lúc nhìn ra thứ ánh mắt Ninh Tố Ngọc nhìn hắn, hắn đã không lại cho cô nàng thêm chút nhiệt tình nào nữa.
Nhưng đâu có ngại Ninh Tố Ngọc tiếp tục cố gắng?
Đối với việc hôm nay mình được điều đến mà không phải người khác đã phần nào khiến ảo tưởng trong lòng Ninh Tố Ngọc dày lên. Cô ta tự nói ở trong lòng Khương Tình cô rốt cuộc vẫn có điểm đặc biệt trong dàn thư ký của hắn.
Nói ra thì Ninh Tố Ngọc chỉ mới đến YGO được hai tháng, lại may mắn đúng lúc thư ký bên người Khương Tình đang thiếu, cô lại có bằng ngoại ngữ loại tốt còn có kinh nghiệm nên mới được cắt cử sang đây. Lúc đó cô nghĩ đây thật sự là cơ hội tốt, mà bản thân cũng có tự tin có thể được giữ lại tiếp tục làm việc cho sếp cho dù bên phòng nhân sự có tìm được người tốt hơn. Chung quy ra làm thư ký quan trọng nhất là lanh lẹ, nếu đã quen việc rồi thì ai lại muốn tiếp tục làm quen với người mới chứ. Cho nên Ninh Tố Ngọc cứ thế vô tình kiếm được một công việc tốt đến không ngờ.
Mà để cô không ngờ nhất là sếp của cô, vậy mà lại là thầy dạy toán hồi cấp hai.
Cho dù Khương Tình không nói gì nhưng tự cô cho rằng đây là nguyên do cô không bị thay đi.
Nhưng khi Khương Tình có thể chỉ nghĩ chiếu cố một chút học trò cũ thì Ninh Tố Ngọc lại âm thầm mơ mộng nhiều hơn. Tâm tư phụ nữ ai lại không ham cuộc sống xa hoa, cũng sẽ nhiều mơ mộng chứ. Đợi cô phát hiện sếp của mình mặc dù đã có một đứa con trai nhưng vẫn còn độc thân thì ý nghĩ mà bao cô gái có gia có thế ở Sài thành đều nghĩ đã bám rễ trong lòng cô rồi.
Mà cô so với những người đó có hai lợi thế cực kỳ lớn, một là thư ký của hắn, hai là học trò cũ. Bởi vì mỗi ngày cô đều có được cơ hội tiếp xúc với hắn, có thể chậm rãi bồi dưỡng.
Mặc dù hiện thực không có giống như trong ảo tưởng, hắn vẫn luôn lạnh nhạt với cô. Có mấy lần cô nghĩ có phải mình đã tự mình đa tình rồi không, nhưng cho dù vậy cô vẫn nghĩ cố gắng tự thân đạt được thứ mình muốn cho nên cô không xoắn xuýt nữa.
Nói đến Thịnh Nhan Tuyền, có lẽ cô sẽ không ngờ được bạn thân theo một cái nghĩa nào đó, so với Minh Kiều thì thêm một tầng sâu dầy là họ ở cùng quê, làm bạn sớm hơn nhưng sau này mỗi người mỗi ngã, ít nhất là có ba năm chưa gặp nhau từ ngày đám cưới của mình sẽ nhắm đến Khương Tình đi. Cái người hiện tại đang dùng con trai đến lung lay quyết tâm của cô, để cô đồng ý làm mẹ kế của con hắn.
"Cô ơi."
"Ơi."
Thịnh Nhan Tuyền theo bản năng đáp lại khi nghe thấy âm thanh non nớt kia.
Lúc này cô mới nhận ra cô lại thất thần nữa rồi.
Haizzz... Phải nói là từ lúc cô nhận ra trong lúc vô tình mình lại bị hai cha con nhà này hợp mưu đưa vào tròng, lúc bình tỉnh lại phát hiện mình đang đứng ở trước cổng công viên Đầm Sen rồi cô đã ảo não cỡ nào. Nhưng mặc cho cô nghĩ thế nào thì cô vẫn phải nhận mệnh đưa đứa nhỏ này đi chơi, với tư cách gì cô chẳng muốn nghĩ.
"Cô, chúng ta chơi cái kia đi."
Khương Duật không có để ý cô lơ đễnh, nó vừa nói vừa chỉ vào đám xe điện đụng.
Lúc này nơi đó đang có kha khá đứa nhỏ đang đang chơi cùng cha mẹ hoặc là chơi một mình tùy vào độ tuổi cho phép. Tuy rằng thứ bảy có nhiều người còn chưa có được nghỉ nhưng không ngoại lệ công viên vẫn rất đông. Có khi đi hôm nay lại đỡ phải gặp tình huống hỗn loạn hơn.
Thịnh Nhan Tuyền nhìn nó một chút rồi bảo: "Được."
Nói xong cô nắm tay đứa nhỏ đi đến chỗ đó.
Bởi vì Khương Duật còn nhỏ quá nên cô với nó ngồi một xe, Trần Tiến ngồi một xe. Ban đầu Trần Tiến còn không chịu chơi, nhưng sau đó không địch nổi hai người nên anh ta cũng chơi. Mà chơi rồi thì quên trời đất.
"A ha ha!"
Bé trai tuổi đang lớn không biết sợ là gì, còn rất thích những thứ kích thích, bị đụng vào không giật mình mà còn cười. Âm thanh khanh khách của nó khiến tâm trạng của cô cũng tốt lây.
Chung quy ra nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
"Cô ơi chạy mau!"
Mắt thấy mình lại sắp bị đụng, nó hô thanh hớn hở thúc giục cô bỏ chạy. Thịnh Nhan Tuyền cũng bị nó kéo lên nhiệt tình, vội vàng tung vó chạy.
"Hahaha!!"
"Anh Tiến! Xem em đây!"
Cứ như vậy mấy người họ chơi một hồi lại chơi đến phấn khích. Vô tình kéo lại quan hệ với nhau, buổi đi chơi cũng không còn gò bó nữa.
Sau đó họ lại đi vòng lượn tuổi thơ, thế giới động vật, hải cẩu vượt thác... Bởi vì giới hạn độ tuổi nên có nhiều cái họ không thể chơi. Nhưng cũng vì vậy mà họ không cần lang thang dưới cái nắng chát chúa của Sài thành vì sợ không đủ thời gian như nhiều người.
Sau khi thấy thời gian đã điểm đến mười một giờ thì họ ghé vào nhà hàng một trong công viên để ăn cơm. Họ có ba người mà Trần Tiến cũng phải ăn nên họ đã chọn một phần cơm lớn gồm có cả đồ ăn và tráng miệng, trà đá.
Lúc họ ăn cơm thì Khương Tình gọi tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT