Dinh Thư Di cứ nghĩ tin tức trên mạng sẽ còn kéo dài nhiều ngày, không ngờ qua một đêm liền mất sạch, còn có tin đính chính rất thuyết phục.

"Công ty tốt thế với mình bao giờ vậy nhỉ?" Cô thừa biết phải chi một số tiền lớn hoặc mối quan hệ rộng với mấy nhà báo mới dìm nhanh chóng như vậy. Không ngờ cô được ưu ái quá. Gọi cho mẹ thì mẹ cô nói không có nhún tay vào. Bà định nói tiếp gì đó cô liền tắt máy.

Hôm nay cô có mấy cảnh quay của phim mới, vẫn đến đoàn làm phim như thường lệ. Dinh Thư Di tối ngủ đã cố tình khóa trái cửa, vậy mà buổi sáng vẫn có người nằm bên cạnh.

"Em nhớ trước đây anh rất dè dặt mà. Sau anh không tiếp tục phát huy điểm tốt đó." Bây giờ lại dính người như vậy cô không quen.

Lãng Triệt chỉ muốn ôm người ngủ, hắn không muốn đáp, hôm nay cô thức thật sớm, trước cả đồng hồ sinh học mỗi ngày của hắn. Chính hắn còn không biết vì sao lại dính cô như vậy mà, đơn giản là thích thì muốn tiếp cận càng nhiều.

"Trước kia là người lạ, bây giờ em là người của anh."

Dinh Thư Di: "???" Cô là người của hắn từ lúc nào. Lừa mang người về đúng là mình làm, nhưng sao lại có cảm giác càng ngày càng bị người ta nắm trong lòng bàn tay vậy nhỉ?

(...]

Trường quay thành phố B.

Dinh Thư Di không thích có thế thân, mấy cảnh hành động đơn giản cô đều thực hiện tốt. Đạo diễn không ngừng khen ngợi. Đến cảnh cuối trong ngày đã xong cô định nghỉ ngơi một tí mới quay về nhà.

Lâm Giác Ngọc từ đâu đi đến, cô ta rõ cố tình kéo ghế ngồi cạnh cô đặt túi xách hàng hiệu thật mạnh lên bàn. Hai người cùng nhìn vào gương trên tường, ánh mắt chạm nhau trên đó.

Lâm Giác Ngọc đột nhiên cười nhếch mép không che giấu. Cô ta nói mấy lời ẩn ý: "Đôi lúc vận may chỉ đến chậm hơn thôi. Cô xem tôi và người trong gương đâu hề thua kém nhau."

Sau đó hất căm đắc thắng quay lưng đi.

"Có bệnh sao không đến bệnh viện, lại đến đây, tôi đâu phải bác sĩ." Dinh Thư Di nhìn vào gương mà nói. Bóng phản chiếu trong gương sựng lại sau đó giậm mạnh giày cao gót bỏ đi.

(...)

Hôm nay hứa buổi chiều về sớm sẽ nấu cho A Lãng mấy món hắn yêu cầu. Dinh Thư Di đi siêu thị phía dưới căn hộ. Mua thứ gì cũng vừa hát vừa cười mỉm.

Ở nhà có nuôi một người luôn chờ cô về thật thích.

Đang hát ca yêu đời thì quản lý Chu gọi đến. Giờ này là ngoài giờ làm rồi, cô sẽ không có đi đâu nếu lịch đột xuất phát sinh đâu nhé. Cô hứa với A Lãng rồi, thường ngày sai ý hắn một chút thôi đã bị hắn cố ý kiếm đủ chuyện, nếu hứa không giữ lời thì tên đó không vùng lên mới lạ.

"Chị Chu ơi, em về nhà rồi, rất bận không đi đâu được." Cô lấy lý do trước để chặn lại mấy lời chị ấy muốn nói. Ai mà ngờ chị ta đáp:

"Không sao chị là người nhấn chuông, em ra mở cửa đi."

Cô đang ở bên dưới siêu thị, chị nhấn chuông thì chỉ còn một người ở nhà. Dinh Thư Di hét lên khoang đã thì đã muộn, cô nghe được giọng chị Chu quá kích động:

"Á xin lỗi anh tôi nhằm nhà, nhưng mà số nhà này...A Di Di trong nhà em có đàn ông."

Mười phút sau.

Chị Chu không ngồi bên cạnh cô, cô ấy ngồi thật gần A Lãng, mắt sáng như đèn pha ô tô, không ngần ngại quét từ trên xuống dưới. Di Di nhặt ở đâu ra một tên siêu cấp đáng yêu thế này.

"Em có bạn trai sao lại không nói cho chị biết, xem này với cái nhan sắc này mà debut thì hút fan biết là bao nhiêu."

Lãng Triệt tuy ánh mắt lạnh lùng, nhưng cái vỏ bọc nguy trang của hắn làm việc rất hiệu quả, người ta nhìn vào đó liền bỏ qua mấy chi tiết khác.

Người trợ lý này của cô nói quá nhiều, Lãng Triết đứng dậy:

"Tôi không có năng khiếu. Hai người nói chuyện đi. Có thể vừa nói chuyện vừa nấu cơm. Tôi rất đói." Sau đó hắn đi lên trên phòng.

Quản lý Chu trố mắt nhìn theo hướng cậu ta đi, sau đó nhìn qua Dinh Thư Di ngoan ngoãn nghe lời đến vậy.

"Cậu này là ông chủ lớn nào thế, trước giờ chị chưa gặp qua." Khí thế này, cách sai vặt Di Di nhà cô thật là soái mà.

"Không biết." Cô đi vào bắt tay nấu nướng, chị Chu đi theo sau. Tay lặt rau phụ cô miệng vẫn không ngừng nói.

"Cái gì mà không biết. Là em không muốn nói cho chị chứ gì."

Dinh Thư Di giả vờ gật gật đầu. Chị ta mà xác định cái gì rồi có chối cấp mấy vẫn cuối cùng bị mật định như cũ mà thôi. Cô hỏi sang chuyện khác.

"Chị đến đây có việc gì?"

Lúc này quản lý Chu mới nhớ ra mục đích quan trọng cô ấy giờ này đến tận đây.

"Kịch bản của thầy Giang đưa cho em hôm trước chị xem rất hay, hôm nay định đi ký hợp đồng với anh ta, thì em biết sao không?"

Dinh Thư Di đang bỏ con cá vào chảo dầu nóng, cô đứng né sang một tí. Chị Chu không cần cô đáp lời liền tự mình nói tiếp.

"Anh ta xin lỗi chị, còn nói sẽ bồi thường cho em một quyển khác. Nữ chính lần này rất bất ngờ lại là diễn viên mới

Lâm Giác Ngọc. Bọn họ rõ ràng là có tư tình. Chị đến nhà hắn quan sát một vòng phát hiện túi xách phụ nữ, mà cái túi đó nhìn quen lắm."

Nhắc tới cái túi xách, cô liền nhớ việc lúc chiều. Cô ta lên mặt như vậy thì ra đắc thắng với kế hoạch của mình.

"Không ký thì không ký, em không quan tâm lắm, chuyện của người khác thì cũng không liên quan tới mình."

Tốt nhất hai người đó nên tránh xa cô ra, đừng đụng tới giới hạn của cô, không thì thù xưa hận cũ tính hết một lượt.

Quản lý Chu lại có điện thoại, cô ta ra ngoài bang công nghe máy. Dinh Thư Di nấu cơm cũng xong. Đến lúc dọn ra vẫn thấy chị ta còn chưa nghe máy xong, mặt mũi có vẻ căng thẳng không ít.

A Lãng thấy bên dưới im ắng, tưởng người kia đã về, hắn xuống sô pha ngồi. Còn thấy bóng dáng chị Chu bên ngoài liền nhíu mày.

Sau đó mặt không vui qua bên bàn ăn đợi cô đưa cơm qua. Thật là giống ông chủ nhỏ mà, hèn gì chị Chu nhìn nhăm.

Hai người im lặng mạnh ai nấy ăn cơm mặc kệ chị ấy nói liên hồi ngoài kia. Ăn gần xong chị Chu đi vào.

"Việc lớn rồi. Hai đại ngôn sắp tới của em đều bị đổi người. Em trong giới đắc tội với ai à."

Dinh Thư Di lấy khăn lau miệng, cô vừa uống ngụm nước xong liền lắc đầu.

"Không có." Cô trước giờ không động đến ai, kiếp trước vẫn vậy, bình bình đạm đạm. Bây giờ lại có phát sinh biến cố. Thật là có chút ngoài ý muốn.

Lãng Triệt ăn chậm hơn không ít, hắn nghe đến đây cũng dừng đũa nhìn cô. Dinh Thư Di cằm đũa lên lại, gắp thức ăn cho hắn, ý bảo ăn tiếp không cần quản.

Chị Chu không còn tâm trạng ngắm nhìn người của cô. Liền nghiêm túc nói:

"Để chị điều tra thử."

Dinh Thư Di thì quá bình tĩnh, cô còn hỏi:

"Chị ăn cơm không?"

Chị Chu đáp án đương nhiên là không, giờ phút này còn nuốt trôi gì nữa. Cô ấy liền xách túi lên đi về, nói Dinh Thư Di tiếp tục ăn không cần tiền.

Lãng Triệt ăn xong mới chịu lên tiếng:

"Cô ta nói quá nhiều."

Dinh Thư Di dọn dẹp đồ vào bếp, Lãng Triệt cũng theo đứng bên cạnh phụ một tay.

"Um. Chị ấy là vậy."

Hắn nhìn cô chăm chú, khiến cô phải ngừng tay mà nhìn lại. Lãng Triệt liền hỏi:

"Sao em không có biểu hiện gì." Việc lúc nãy hắn đều nghe hết. Nếu là một diễn viên bình thường mất hết hợp đồng trong một ngày sẽ rất hoảng, thập chí phải tìm ra ngay nguyên nhân, nhưng cô một cái nhíu mày cũng không có.

Dinh Thư Di cười đặt cái chén đã rửa sạch lên kệ, cô rửa tay lau khô quay sang ôm lấy eo người đàn ông bên cạnh, nét mặt có chút nghịch ngợm.

"Anh là đang lo lắng cho em."

Lãng Triệt hôn nhẹ lên trán cô, hắn gật đầu: "Ừmm! Sợ em không có tiền nuôi anh."

"Yên tâm, vẫn có thể nuôi anh béo lên."

Hắn lại đưa ánh mắt quyến rũ nhìn cô: "Vậy béo tới khi nào mới thịt."

Dinh Thư Di nghe xong mặt đỏ như cà chua tinh. Cô liền buông người bỏ chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play