Dinh Thư Di về trễ nên tưởng A Lãng đã ngủ, cô không bật đèn chỉ đi nhẹ nhàng vào phòng mình rồi đóng cửa lại.

Gần sáng Lãng Triệt mới quay về nhà, hắn trên người còn thoang thoảng mùi rượu. Tối qua bị cản trở không thuận lợi trở về trước cô, đành ngồi lại uống vài ly với Cố Phong Đình đợi trời gần sáng hắn mới quay về.

(...]

Sáng nay Dinh Thư Di lại thức sớm hơn mọi khi, vì nay là ngày tái khám sau hai tháng của A Lãng. Mới đây hắn lại ở nhà cô lâu như vậy rồi.

"Ông chủ nhỏ, cậu sao vẫn chưa dậy." Cô đứng ngoài gõ cửa mấy lần vẫn không ai lên tiếng. Sợ trễ giờ nên vặn thử cửa, cửa phòng quả thật không có khóa. Dinh Thư Di tự nhiên chột dạ ngang, cô len lén đi vào như một tên trộm.

Nhìn xung quanh một vòng, rồi nhìn đến trên giường, chăn phồng lên, người đang ngủ say. Trong đầu lại như có ai đó nhắc nhở bản thân cơ hội đến rồi. Cô lắc đầu mấy cái nhưng miệng vẫn nuốt một ngụm nước bọt. Tự cảm thấy mình vô liêm sỉ hết thuốc chữa rồi, chắc chỉ có động chút tay với người đang nằm đó mới chữa được bệnh này mà thôi.

Đi nhẹ nín thở tới được mép giường, đưa tay nhè nhẹ kéo chăn ra.

"Hửm! Không có. Người đâu rồi?"

Liền nghe âm thanh phát ra: "Ngay sau lưng cô."

Dinh Thư Di: ".." Thôi rồi lần đầu làm chuyện xấu liền bị phát hiện. Ở đây sẵn có chăn mình chui vào đó trốn được không nhỉ.

(..]

Dinh Thư Di chở người đến khám định kỳ, bác sĩ vẫn đưa đáp án như cũ. Cô nhìn kết quả nhẹ nhàng thở ra.

Lãng Triệt đi cạnh bên thu hết biểu cảm của cô vào mắt, thì ra sợ hắn nhớ lại đến như vậy.

"Nếu cả đời tôi không nhớ ra thì cô tính phải làm sao?"

Dinh Thư Di gấp mấy tờ giấy lại bỏ vào tệp hồ sơ, cô quay sang nói với hắn: "Còn tính gì nữa, cứ như vậy thôi."

Thật ra lúc mang người về cô cũng chưa nghĩ đến vấn đề này, lúc đó là tự nhiên muốn như vậy, chính mình còn không hiểu.

"Tôi có khó nuôi không?" Lãng Triệt lại hỏi cô.

Cô mở cửa xe cho hắn lên, sau đó qua ghế lái của mình ngồi vào trong xe rồi mới trả lời.

"Không khó lắm, ăn không được liền cho anh nhịn, còn sau này nếu không nuôi nổi thì bắt anh ra ngoài kiếm tiền, với gương mặt này tôi tin chắc có thể kiếm được không ít nha."

Thấy người im lặng nghe cô nói, Dinh Thư Di cười tươi đưa tay tới thắt dây an toàn cho hắn, tiện tay nhéo má hắn mấy cái, việc này từ lâu cô đã muốn làm rồi.

"Tôi nói đùa thôi, anh đáng yêu như vậy tôi sẽ không nỡ đối xử tệ bạc đâu."

Lãng Triệt giọng hơi trầm khàn hơn, lần đầu tiên người này cười mĩm.

"Cô hứa rồi đó."

Gương mặt hai người gần trong gang tấc, cả hơi thở cũng cảm nhận được. Dinh Thư Di hơi mấp máy môi, trong đầu nói xuống tay đi, nhưng thực tế không biết phải làm sao.

Đến khi đôi môi cô bị khóa chặt Dinh Thư Di mới hoàn hồn trợn mắt.

Hắn hôn cô. Còn là nụ hôn sâu.

Cô cứ mất hết hồn vía mà bị ai đó tha hồ chiếm tiện nghi. Không biết qua bao lâu bọn họ mới tách ra.

Trong xe im lặng.

"Về nhanh đi, không phải em nói hôm nay có việc phải đúng giờ ở phim trường sao." Lãng Triệt lên tiếng trước, giọng vẫn còn khá trầm.

Dinh Thư Di chỉ như con rối biết gật đầu làm theo.

(..]

Đạo diễn hôm nay đã lựa giờ rất kỹ không cho phép ai đến trễ. Cũng may phim trường lần này cùng thành phố nên cô không cần bay tới bay lui tốn thời gian, trực tiếp lái xe một chút đã đến.

DÀNH CHO BẠN

Uống 1 cốc mỗi tối và giảm 18 kg trong 30 ngày!

Thêm...

857

214

286

"Di Di mặt em sao cứ giống còn sốt thế, em đã uống thuốc chưa, mấy ngày sau không có việc gì em không cần đi làm ở nhà tịnh dưỡng cho khoẻ hẳn đi."

Cô chỉ: "Ờ." Hai tay không ngừng vỗ mặt mình cho tỉnh táo. Chỉ cô biết vì sao nó lại đỏ. Tay cứ vô thức sờ lên môi.

Buổi lễ diễn ra rất thuận lợi cho tới khi cô quay về chỗ ngồi của mình.

"Những thứ này là ý gì?" Hoa có ở khắp nơi, còn có mấy người mang nước đặt sẵn từ đâu đến mời tất cả đoàn phim.

Chuyện đâu có gì nếu như trên cốc nước kia không phải in hình cô, còn viết mấy câu tỏ tình tục hết sức.

"Tên điên nào đến phá miếu của bà." Dinh Thư Di sắp bùng nổ.

Từ xa Cố Dương cười rạng rỡ, đi theo hắn còn có hai vệ sĩ, đặc biệt nhìn chói mắt.

"Hôm nay Cố Dương tôi đến chúc mừng nữ thần của mình khai máy phim mới, mời tất cả mọi người." (1)

Mọi người chỉ nói cám ơn. Tên này đỉnh đỉnh đại danh ăn chơi trác táng, ai không biết lai lịch của hắn, không ngờ là đang công khai theo đuổi Dinh Thư Di.

Đạo diễn hơi nhíu mày nhưng ông không dám không nhận.

"Đạo diễn, thành thật xin lỗi, tôi đúng là không biết chuyện này." Cũng may đã qua giờ cúng kiến, nếu không chắc cô thành tội nhân trong mắt ông ấy rồi.

"Cho cô ba mươi phút, tiễn thần giúp tôi."

Dinh Thư Di cúi đầu cảm ơn mấy lần liền quay đi nét mặt hùng hổ doạ người.

Cố Dương theo nịn nọt. Cô dẫn hắn đến một chỗ không có ai. Sau đó nhéo tai hắn, đấm hắn mấy cái.

"Anh ngại sống quá lâu đúng không, ở ngoài tôi còn nhịn anh, đây là chỗ tôi đi làm, nếu còn lần sau anh tới số với tôi."

Đánh mắng người xong còn bắt hắn thu dọn đóng hoa đó về.

Lâm Giác Ngọc đi ngang qua cười chào với Cố Dương nhưng hắn tới liếc cũng không liếc một cái, cô ta ganh ghét ra mặt. Tại sao Dinh Thư Di lại may mắn như vậy.

"Dinh Thư Di, cô đợi đó, có một ngày Lâm Giác Ngọc này sẽ lấy hết mọi thứ của cô."

Đột nhiên phía sau có một người vỗ vai cô ta, những lời của mình sợ rằng đã bị nghe thấy, lớp nguy trang trên mặt muốn nứt xuống. Cô ta nín thở quay lại xem là ai. Liền thấy một người phụ nữ gương mặt xa lạ, người mặc toàn đồ cao cấp. Lâm Giác Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

"Cô là ai?"

Người phụ nữ mỉm cười lên tiếng:

"Cô không cần biết quá nhiều, tôi có thể cho cô những thứ cô muốn, chỉ cần giúp tôi ít việc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play