Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, Tần Phỉ chỉ cảm thấy anh thật sự không thích hợp làm ra biểu cảm như vậy. Anh nên mỉm cười, để lộ ra một chút răng, toàn thân cứ như một mặt trời nhỏ ấm áp, khiến người khác không kìm được muốn tiến lại gần.
Cô chớp mắt, tủi thân bĩu môi: "Không tin."
Khuôn mặt nghiêm túc của Hành Tri Chỉ lập tức cứng đờ, rõ ràng là không ngờ được rằng sẽ nhận được đáp án thẳng thắn như vậy. Anh nản lòng cúi đầu xuống, tốc độ xử lý vết thương cũng nhanh hơn. Sau khi rửa đi rửa lại tay cô bằng nước muối, anh trực tiếp ngâm nó trong dung dịch khử trùng.
Tần Phỉ đau tới mức hít ngược một hơi, mẹ kiếp, không phải anh ta đang báo thù đấy chứ.
Hành Tri Chỉ đè tay của cô xuống, chậm rãi nói: "Tiếp xúc với người nhiễm HIV dưới tiền đề có ngoại thương, đúng là có nguy cơ bị lây nhiễm HIV, nhưng thực tế tỷ lệ nhiễm HIV lại rất thấp. Có nghiên cứu khoa học chứng minh, sau khi nhân viên y tế bị kim tiêm nhiễm HIV đâm vào, khả năng nhiễm HIV là 0,33%, khả năng nhiễm HIV do tiếp xúc trên bề mặt niêm mạc là 0,09%."
"Anh cứ nói thẳng ra tỉ lệ bị nhiễm là lớn hay nhỏ là được rồi, đừng bắt nạt tôi vì tôi không giỏi toán."
"Khoảng một phần một nghìn." Hành Tri Chỉ kiên nhẫn giải thích, thấy cô vẫn nhíu mày, lại nói tiếp: "Lúc cô tiếp xúc với người Pháp đó, bề mặt bàn tay gần như bị bùn đất che phủ, tuy trên tay của cô có vết thương, nhưng vẫn chưa thật sự tiếp xúc với vết thương của anh ta. Tôi đã kịp thời rửa sạch và khử trùng cho cô rồi, cho nên đừng lo lắng quá. Lát nữa sẽ có đoàn xe cứu hộ đưa một số nạn dân bị thương tới bệnh viện thành phố, tôi sẽ sắp xếp cho cô đi theo đoàn xe đó, đến bệnh viện thành phố sẽ có bác sĩ chuyên nghiệp kiểm tra khả năng phơi nhiễm nghề nghiệp cho cô, rồi cho cô uống thuốc phòng ngừa."
"Ai nói là tôi muốn đi?" Cảm xúc của Tần Phỉ ổn định lại, nhướn mày: "Bà đây liều chết để tới nơi này, người còn chưa tẩy sạch đã đi sao được? Anh có biết tôi đã quyên góp bao nhiêu vật tư, người của Hội Chữ thập đỏ mới cho tôi tham gia không hả? Bây giờ mà rút lui, thì Nhậm Tư Tề sẽ giết tôi đấy."
"Thuốc phòng ngừa nên uống trong 24h, anh ta giết cô và mạo hiểm bị lây nhiễm ở lại đây, cô chọn cái nào?" Hành Tri Chỉ khẽ thở dài, ngón tay đeo gang tay y tế khẽ xoa xoa bàn tay của cô, rõ ràng đã ngăn cách một lớp cao su, nhưng anh vẫn nảy sinh ảo giác mềm mại và ấm áp khi tiếp xúc vào.
Nếu, tháo gang tay xuống mà vẫn có thể nắm tay cô ấy...
Cùng lúc anh đang chuyên tâm tưởng tượng, Tần Phỉ cũng đang nghiêng đầu quan sát anh, thấy tai của anh dần đỏ lên, lan thẳng đến tận mang tai, cổ...Ánh mắt nhìn đi nhìn lại giữa lỗ tai đỏ ửng của anh và đôi tay được anh nắm ngâm trong thuốc khử trùng, khóe môi của Tần Phỉ cong lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Cô hạ thấp người xuống, đột nhiên thổi một cái vào bên tai đỏ ửng của anh. Hành Tri Chỉ bị làn hơi này thổi cho suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất, anh trừng mắt nhìn về phía Tần Phỉ: "Cô..."
"Tôi làm sao?" Tần Phỉ cố ý trêu chọc anh, ngón tay cũng không thành thật chọc chọc vào lòng bàn tay của anh ở trong dung dịch khử trùng, trêu một cách trần trụi.
Lần này Hành Tri Chỉ không chỉ đỏ tai nữa, mà cả khuôn mặt cũng đỏ lên, rất không có khí thế nói: "Cô đừng quậy."
Tần Phỉ khẽ cười: "Ai quậy với anh, anh dám nói anh không thích tôi?"
Lần này, Hành Tri Chỉ đã hoàn toàn biến thành một con cua bị luộc chín, đến nói chuyện cũng lắp bắp: "Tôi, tôi, tôi tôi..."
"Còn nữa, sao anh lại gọi tôi là Tần Tiểu Phỉ?"
Cho đến năm bảy tuổi, Tần Phỉ luôn được gọi là Tần Tiểu Phỉ, trong năm đi học vừa hay đổi sổ hộ khẩu, cũng không biết là vì lý do gì, khi sổ hộ khẩu mới về tới nhà, chữ "Tiểu" trong Tần Tiểu Phỉ đã không cánh mà bay. Người trong nhà nhìn hai chữ "Tần Phỉ", cảm thấy hào phóng hơn cái tên có thêm chữ "Tiểu" kia, nên dứt khoát đổi tên cho cô luôn. Tuy tên trong sổ hộ khẩu đã đổi, những người trong nhà vẫn quen miệng gọi cô là "Tần Tiểu Phỉ, Tần Tiểu Phỉ."
Chỉ là, đã nhiều năm chưa có ai gọi cô như vậy rồi.
Khuôn mặt của Hành Tri Chỉ hiện lên vẻ ngượng ngùng, ánh mắt đảo quanh, không dám nhìn vào mặt cô.
Tần Phỉ lại không vì điều đó mà bỏ qua cho anh: "Thích tôi? Ở trên tàu hỏa bảo vệ tôi như vậy, không thích thì còn là gì? Anh thuộc lý lịch của tôi như lòng bàn tay, còn gọi tôi là Tần Tiểu Phỉ. Từng điều tra tôi à?"
"Tôi không có."
"Không có gì? Không thích tôi, hay là không điều tra tôi? Không thích tôi, còn giúp đỡ tôi như vậy, chẳng lẽ là đang...Muốn ngủ với tôi!" Híp mắt lại nhìn anh, không cho anh tránh né chút nào.
"Tôi không có...Tôi..." Đúng lúc Hành Tri Chỉ cảm thấy khó chịu muốn bịa ra một lý do để giải thích, Bạch Mộng đẩy cửa vào.
Bước chân của cô ta cực nhanh, đi thẳng tới chỗ của bọn họ, lúc ánh mắt rơi lên Hành Tri Chỉ đang ấn tay Tần Phỉ ngâm ở trong dung dịch khử trùng, thì bước chân ngừng lại, chân mày lập tức nhíu lại.
"Người Pháp đó tỉnh rồi." Cô ta nói với Hành Tri Chỉ: "Là người cùng ngành, một năm trước phơi nhiễm nghề nghiệp, vừa mới thông qua xét nghiệm máu tháng thứ mười hai, chứng minh anh ta không bị nhiễm."
"Vậy sao anh ta lại nói mình là người nhiễm virus HIV?" Hành Tri Chỉ vẫn không yên tâm.
"Đầu của anh ta có ngoại thương, có lẽ là đã nảy sinh ra ảo giác, tưởng mình vẫn đang ở trong thời kỳ nguy hiểm. Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, anh ta vô thức muốn nhắc nhở người khác, bản thân anh ta có thể là người bị nhiễm HIV."
"Mẹ kiếp, suýt nữa bị anh ta dọa chết rồi." Tần Phỉ giãy khỏi tay của Hành Tri Chỉ, vừa phẩy chất khử trùng trên tay vừa nổi nóng: "Tôi còn tưởng hôm nay tiêu ở đây luôn rồi chứ, bị tên người Pháp đó hố rồi."
Bạch Mộng lạnh lùng chế giễu: "Lúc ý thức đang mơ hồ, anh ta còn nhớ nhắc nhở người khác anh ta là người nhiễm HIV, người anh ta hố là bản thân anh ta, không phải cô."
Bạch Mộng nói xong, quay người rời đi.
Tần Phỉ nhìn bóng lưng đã mệt mỏi tới cực điểm mà vẫn phải cố đứng thẳng này của cô ta, thì khẽ chậc một tiếng, lẩm bẩm: "Cô gái à, kiên cường như vậy là đang muốn giày vò ai đây?"
"Cô nói gì vậy?" Hành Tri Chỉ hỏi.
"Chỉ đang cảm thán một chút thôi." Tần Phỉ nhún vai, bày ra vẻ mặt không quan trọng.
"Con người bác sĩ Bạch rất tốt, chỉ là hơi đanh đá chút, cô đừng tức giận với cô ấy."
"Nếu chỉ như vậy đã có thể làm tôi tức giận, thì tôi đã bị tức chết từ lâu rồi." Tần Phỉ nhìn anh mỉm cười trêu đùa: "Nhưng, cô bác sĩ Bạch đó chắc đang rất tức giận đấy."
Khuôn mặt Hành Tri Chỉ đầy vẻ nghi vấn, Tần Phỉ thật sự rơi nước mắt cay đắng thay Bạch Mộng, ồn cả nửa ngày, "Mặt trời nhỏ" căn bản không biết mình được yêu thầm: "Ngốc!"
"Hả?" Hành Tri Chỉ càng hoang mang hơn.
Tần Phỉ không muốn giải thích, tiện tay kéo miếng băng gạc quấn lên tay mình, chưa đợi cô băng bó xong, định tiếp tục trêu chọc tên ngốc này, thì lại một loạt tiếng bước chân vội vàng chạy tới, là cô y tá bị cô đẩy ra trước đó. Y tá trừng mắt với cô trước rồi mới nói: "Trợ lý của cô phát điên rồi, cô mau đi xem thử đi, đúng là phiền phức."
Cô quên béng mất Coffe: "Hỏng rồi." Tần Phỉ ảo não vỗ vào trán một cái, cũng bất chấp vết thương trên tay mình, chỉ bỏ lại một câu "Thẩm vấn anh sau" rồi cất bước đi ra ngoài.
Lúc này Coffe đang giằng co với Úc Triết Thành, hai người cứ như là một con trâu phát điên và một con sư tử đang nén lửa giận trừng mắt nhìn nhau.
"Đây không phải là chỗ để cô phát điên." Úc Triết Thành nén lửa giận.
Nhưng nộ khí của Coffe lại không hề thuyên giảm, khóc nức nở kêu gào: "Đây cũng không là nơi để các người bắt nạt người khác! Chị Tần Phỉ đã làm gì sai chứ? Các người dựa vào cái gì coi thường chị ấy, xa lánh chị ấy, bắt nạt chị ấy."
"Ai bắt nạt cô ta hả?"
"Anh!" Coffe giơ một ngón tay lên, lướt qua tất cả mọi người: "Còn có các người nữa! Các người đều mang theo ánh nhìn có thành kiến nhìn chị ấy, các người có biết sự thật không? Các người chẳng biết gì cả, dựa vào cái gì lại đối với chị ấy như vậy. Chị Tần Phỉ chỉ hơi xấu miệng một chút, biểu hiện hơi lỗ mãng một chút, nhưng thực ra chị ấy còn lương thiện, tốt đẹp hơn bất cứ ai ở đây. Đám người ra vẻ đạo mạo các người, không có tư cách coi thường chị ấy."
"Coffe, cô đang công kích người khác đấy."
"Cứ công kích anh đấy thì làm sao? Từ khi bọn tôi tới đây, có nhàn rỗi chút nào không? Y tá bảo chị Tần Phỉ làm giá treo chai truyền nước, chị ấy đứng đó tận mấy giờ liền, anh nghe thấy chị ấy oán trách câu nào chưa? Anh có thể đi hỏi nhân viên xếp thi thể xem, có phải chỉ có một nữ đồng chí là chị ấy đi giúp đỡ không. Còn vừa rồi nữa, chị ấy vừa cõng vị lính cứu hỏa đó từ trong đống đổ nát đổ sụp ra ngoài, mệt tới mức hai chân mềm nhũn ra, nhưng vừa nghe thấy cần có người biết tiếng Pháp, thì đã không nói hai lời lập tức đứng dậy...Các người vất vả, còn chị ấy không vất vả sao? Các người luôn nói chị ấy đang ra vẻ, nhưng các người từng thấy ai ra vẻ mà còn nỗ lực làm việc như vậy chưa? Các người mù hết rồi à?"
"Cô..."
"Bọn họ không mù, bọn họ chỉ không muốn thấy mà thôi." Tần Phỉ cười lạnh nói, cô đi đến bên cạnh Coffe dùng sức kéo lấy bả vai của cô nàng: "Cô bé ngốc, tranh cãi với bọn họ làm gì?"
"Chị, chị không sao chứ? Chị bị thương ở đâu rồi?" Coffe lập tức bật khóc, ôm lấy Tần Phỉ quan sát từ trên xuống dưới.
"Không sao rồi, em xem, tay cũng đã băng bó xong rồi." Tần Phỉ giơ tay, ngón tay vốn mảnh khảnh trắng nõn, lúc này đã quấn vội một lớp băng, nhìn xuyên qua lớp băng vẫn còn thấy vết thương dữ tợn.
"Khóc cái gì, theo chị đi băng bó." Tần Phỉ nâng bàn tay nhỏ của Coffe lên, trên tay toàn là bùn đất và màu máu, hai tay chồng lên nhau càng chứng minh lời Coffe vừa nói, Tần Phỉ bình tĩnh liếc nhìn Úc Triết Thành, thấy anh ta thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, thì cười lạnh.
Trong nhất thời, mọi người đều nhìn về phía cô, trong ánh nhìn đó có giễu cợt, có không tin tưởng, có hổ thẹn, cũng có khích lệ...Cô khinh thường nhếch môi, không hề quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Hành Tri Chỉ bước lên đón lấy: "Tôi giúp cô ấy khử trùng."
Tần Phỉ từ chối: "Ý tốt của anh tôi xin nhận, vết thương nhỏ này tôi có thể xử lý. Đã mấy ngày anh chưa chợp mắt rồi, mau tìm một chỗ ngủ một chút đi. Tôi không hi vọng, người duy nhất trông thuận mắt ở đây, đột tử trước mặt tôi đâu."
Người duy nhất trông thuận mắt.
Định nghĩa này như thuốc kích thích bơm vào trong cơ thể Hành Tri Chỉ, mắt cong lên, cười rất ngốc nghếch.
Coffe cũng cười, lớn giọng nói: "Bác sĩ Hành, anh là một người cực tốt, tôi rất thích anh."
"Cô cũng là một cô gái tốt." Hành Tri Chỉ cười đáp lại, nụ cười đó giống như mặt trời ấm áp, mang tới một chút ánh sáng cho một ngày tăm tối này. Và một chút tia sáng này đã đủ để sưởi ấm một trái tim.
Tần Phỉ kéo Coffe vào trong lều băng bó, mấy ngày này không ngừng cứu nạn, cộng thêm trận ồn ào vừa rồi, chưa băng bó xong cô gái nhỏ đã nằm ngửa trên ghế ngủ thiếp đi.
Mấy ngày nay, đúng là cô nàng đã vất vả rồi.
Tần Phỉ tìm một tấm thảm, cẩn thận khoác lên người cô nàng xong rồi mới rời đi. Ra khỏi lều, cô đi lấy hai bình sữa bò ở trạm cứu trợ trước.
Sau đó đi vòng qua phía sau lều.
Hành Tri Chỉ đang dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, bên dưới chỉ trải một tấm nhựa. Anh nghe thấy tiếng bước chân, lập tức mở mắt, thấy rõ người tới rồi thì thở phào nhẹ nhõm.
"Uống sữa đi, bổ sung một chút thể lực." Cô nhét bình sữa vào trong tay anh, rồi thuận thế ngồi xuống bên cạnh anh: "Tạm thời chưa có nạn dân mới, đội y tế trong thành phố cũng đã tới đây rồi, đừng lo."
Hành Tri Chỉ khẽ thở phào, mở bình sữa ra uống từng ngụm nhỏ.
Tần Phỉ nghiêng đầu nhìn anh, nhìn rồi lại bật cười thành tiếng.
"Cô cười gì?" Hành Tri Chỉ hoang mang, sờ khóe môi: "Tôi uống dính lên mặt à?"
Tần Phỉ lắc đầu, ý cười càng sâu hơn, nâng mặt bắt chước Coffe: "Bác sĩ Hành, anh là một người cực tốt, tôi rất thích anh."
Tay của Hành Tri Chỉ cứng đờ ở khóe môi, anh lập tức bất động nhìn cô, trong đầu chỉ quanh quẩn bốn chữ "Tôi rất thích anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT