Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai

Chương 17: Nuôi một con chó sói nhỏ (2)


2 tuần

trướctiếp

Edit: Lumi

Tần Phỉ bị tiếng gõ cửa của Coffee đánh thức, cô nửa mơ nửa tỉnh đi ra mở cửa, Coffee cằn nhằn theo sau lưng cô hệt như một bà mẹ: “Tối qua chị đi ngủ lúc mấy giờ? Sao quầng thâm mắt lại nặng như vậy, mặt còn sưng lên nữa? Chị không quên buổi thử vai hôm nay đấy chứ? Buổi thử vai quan trọng như vậy, ông chủ đặt kỳ vọng rất cao vào chị...Ấy, tất của đàn ông?”

Tiếng cằn nhằn đột nhiên ngừng lại, Tần Phỉ cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Đàn ông, sao cô lại quên tên đàn ông đó đi rồi!

“Chị Tần, hôm qua chị dẫn đàn ông về nhà sao?” Coffee giơ một chân tất nam màu xám lên, không dám tin nhìn về phía Tần Phỉ.

Tần Phỉ thản nhiên gật đầu, không thèm giải thích, nhìn xung quanh tìm người trước. Nhà trọ hơn bảy mươi mét vuông được xây theo kiểu mở rộng, vừa nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ ràng căn bản không có bóng dáng của người đàn ông nào.

“Tên đàn ông đó là ai vậy? Người đâu?” Coffee chất vấn.

Tần Phỉ cướp lấy chân tất đó, oán hận nói: “Chị cũng muốn biết!” Cô xách chăn bông lên, lấy điện thoại ở trong chăn ra, tìm số điện thoại của “Đồ ngốc”, trực tiếp gọi đi.

Đợi tiếng chuông vang lên hai tiếng, đáp lại cô lại là một giọng nữ ngọt ngào.

Hành Tri Chỉ nhìn ba chữ “Tần Tiểu Phỉ” nhấp nháy trên màn hình điện thoại, trong lòng loạn cào cào, tay run rẩy, ấn vào nút cúp máy. Nhìn màn hình đen lại, nghĩ tới cơn thịnh nộ của Tần Phỉ sau khi nghe thấy giọng nữ AI nói “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”, anh thật sự muốn đào một cái hố chôn mình xuống dưới.

Nói chính xác thì sáng sớm nay lúc mở mắt ra, anh đã muốn đào hố chôn mình xuống rồi.

Mới mở mắt, có nữ thần nằm trong vòng tay mình có lẽ là ước mơ của mọi đàn ông. Nhưng khi tỉnh lại từ giấc mơ đẹp này, thì lại xuất hiện ký ức ác mộng là đã bày tư thế xong, nhưng anh lại ngủ đi mất, điều này không tốt chút nào.

Cảm giác xấu hổ bùng nổ.

Hành Tri Chỉ tát vào mặt một cái thật mạnh, đợi khi vết đỏ ửng trên mặt mờ đi mới hít sâu một hơi rời khỏi phòng ngủ.

“Đại thiếu gia, không dễ gì em mới về nhà một chuyến, có thể đừng trốn mãi trong phòng được không?” Hành Tri Túc trêu em trai: “Năm nay không còn phổ biến kiểu trạch nam nữa đâu, phải ra ngoài tận hưởng thanh xuân tươi đẹp mới không gọi là lãng phí.”

“Mẹ, lãng gì vậy ạ?” Chưa đợi Hành Tri Chỉ lên tiếng, bé gái bốn tuổi ngồi bên cạnh Hành Tri Túc đã nói với giọng mềm mại đáng yêu, cô lập tức nghẹn lời. Cũng may chồng Tấn Nhuy ra tay cứu giúp, ôm con gái đặt lên chân, kiên nhẫn giải thích: “Lãng (Sóng)* chính là áng mây cuồn cuộn trong biển lớn, mẹ con là đang bảo cậu đi biển chơi.”

*浪: trong tiếng trung vừa có thể hiểu là lãng phí, vừa có thể hiểu là sóng.

“Ồ!” Đôi mắt của cô bé sáng lên, lập tức nhảy xuống khỏi chân bố, nhào thẳng lên chân Hành Tri Chỉ, ôm chặt: “Cậu ơi, lúc nào cậu đi chơi, có thể dẫn theo cháu không? Nha Nha rất thích biển.”

Mấy người lớn đều bị những lời nói trẻ con của cô bé chọc cười, Hành Tri Chỉ ôm Nha Nha lên: “Đương nhiên là được, hai ngày nữa cậu sẽ dẫn cháu đi chơi, để mẹ cháu không chê chúng ta lãng phí thanh xuân nữa.” Liếc mắt nhìn chị gái, xem chị còn dám nói lung tung trước mặt trẻ con nữa hay không.

Hành Tri Túc bĩu môi, ảo não dụi lên vai chồng.

“Ăn cơm thôi.” Mẹ Hành tràn đầy sức sống hô lên, cả nhà vui vẻ ngồi quanh bàn.

“Em trai về rồi, tiêu chuẩn đồ ăn rõ ràng cũng tăng lên. Mẹ, mẹ đừng thiên vị vậy chứ.” Từ sau khi ba Hành qua đời, Hành Tri Túc và chồng đã chuyển tới nhà mẹ ở cùng mẹ Hành, để tránh việc bà ở một mình sẽ cảm thấy cô đơn.

“Chứ như bình thường mẹ bỏ đói con ấy. Cả năm trời em trai con mới về được mấy ngày, giấm này mà con cũng ăn được.” Mẹ Hành trừng mắt nhìn con gái, rồi quay đầu nghiêm túc nhìn Hành Tri Chỉ: “Con đừng cười, cái nhà này sắp thành khách sạn của con rồi. Mẹ nói con biết, năm nay chưa đón tết xong, con đừng nghĩ đi được. Nhân mấy tháng này, mau chóng tìm con dâu cho mẹ, không để lại vật thế chấp, sau này con đừng hòng đi đâu.”

“Mẹ, đó là công việc của con.”

“Công việc thì sao? Công việc cũng phải chú ý tới gia đình, con nhà người ta có ai hai mươi sáu, hai bảy tuổi mà đến bạn gái cũng không có không? Mẹ mặc kệ, con không tự tìm thì mẹ tìm giúp con. Trong hộc tủ đầu giường của mẹ, có tấm hình của mấy cô gái, người này đẹp hơn người kia, đợi mẹ...”

“Mẹ, mẹ...” Hành Tri Chỉ lại hô cứu mạng.

“Mẹ, mẹ mau nhìn Nha Nha kìa, lại không chịu ăn uống đàng hoàng rồi.” Tấn Nhuy trực tiếp đẩy con gái ra, giải cứu cậu út.

Sự chú ý của mẹ Hành lập tức bị chuyển dời, nhìn cháu gái chạy vòng quanh bàn cơm, bà đặt đôi đũa xuống rồi đi bắt người: “Nha Nha, bà ngoại bón cơm cho cháu được không?”

“Không được.” Nha Nha nhào lên ghế sô pha.

“Bà ngoại làm cánh gà coca Nha Nha thích ăn nhất nhé!”

Nha Nha bị cánh gà mê hoặc, nuốt nước miếng, mở to mắt nhìn điện thoại trên bàn trà, kéo lấy bà ngoại nói vào trọng điểm: “Bà cho cháu chơi điện thoại, cháu sẽ ăn hai cái cánh gà.”

“Thêm một bát cơm.” Bà ngoại cũng không phải người ăn chay.

“Thành giao.” Nha Nha giơ tay vỗ tay với bà ngoại, hai người một người nhận bát cơm, một người thuận tay cầm một cái điện thoại và một bát cơm đưa qua. Một già một trẻ, hài hòa một cách dị thường.

Hành Tri Chỉ thấy vậy thì mỉm cười, chắp tay với anh rể: “Cảm ơn.”

Tấn Nhuy mỉm cười nói: “Anh rể em chỉ có thể cứu em nhất thời, chứ không cứu được một đời. Vấn đề của bản thân em, phải mau chóng giải quyết, nếu không cụ bà đi tìm cả mối trên TV cho em luôn đấy.”

Hành Tri Chỉ bày ra vẻ mặt cay đắng, Hành Tri Túc thấy em trai đau khổ thì cực kỳ vui vẻ, vừa định đổ thêm dầu vào lửa, đã nghe thấy “ Ting” một tiếng từ điện thoại Nha Nha đang nghịch.

Sau đó, một giọng nữ tức giận từ trong điện thoại truyền ra.

“Hành Tri Chỉ, ngủ xong rồi chạy, cậu còn có thể nhát gan hơn nữa không hả?”

Phòng ăn lập tức yên tĩnh lại, mọi người như bị câu này làm đông cứng. Mãi tới khi Nha Nha lại lên tiếng hỏi bằng giọng dễ thương: “Bà ngoại ơi, nhát gan là gì ạ? Cậu út không ở đây sao? Không chạy mà.”

Đầu Hành Tri Chỉ “Bùm” một tiếng nổ tung.

Tấn Nhuy lập tức đứng dậy, trước khi rời khỏi chỗ còn thấp giọng nói: “Lần này anh rể không cứu nổi em nữa đâu.” Nói rồi đi thẳng về phía con gái, ném điện thoại cho mẹ vợ như ném một củ khoai bỏng tay, một tay ôm con gái, một tay bê bát cơm, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Anh còn chưa đi tới cửa, trong phòng ăn đã truyền tới tiếng gào của cụ bà: “Hành Tri Chỉ, tốt nhất là con giải thích rõ ngay với mẹ.”

Nha Nha bịt tai lại, mím môi hỏi ba: “Sao bà ngoại lại gào lên với cậu út vậy ạ, cậu út làm sai gì rồi sao?”

Tấn Nhuy cười khổ: “Cậu của con đã phạm phải sai lầm lớn rồi.”

“Hả?” Nha Nha kinh ngạc mở to mắt, hơi lo lắng thò đầu nhìn về phía phòng ăn, lại tò mò hỏi: “Vậy cậu đã làm sai gì vậy ạ?”

“Tội không chịu trách nhiệm.”

“Không chịu trách nhiệm?”

“Đúng, ví dụ như con đã đồng ý với bà ngoại phải ăn một bát cơm, nhưng lại không ăn hết, đây chính là không chịu trách nhiệm, không giữ lời hứa.”

Nha Nha mở to mắt, vỗ vào cánh tay của ba: “Ba ơi, con ăn cơm, con không vô trách nhiệm như cậu út.”

Trong phòng ăn, Hành Tri Chỉ bị ép ngồi trên ghế gấp nhỏ, mẹ Hành và Hành Tri Túc ngồi trên ghế sô pha, đến cả di ảnh của ba Hành cũng đã cầm tới, có thể thấy tính nghiêm trọng của nó.

“Mẹ, không cần thiết phải làm phiến đến cả ba chứ, cũng...”

“Con im miệng. Cả đời ba con làm người trong sạch, từ nhỏ ông ấy đã dạy con phải đường đường chính chính, nếu để ông ấy biết con chơi đùa con gái nhà người ta, bội tình bạc nghĩa, thì có làm ma cũng không nhắm mắt được.” Mẹ Hành nghiêm túc nói.

Hành Tri Chỉ lại dở khóc dở cười, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Làm ma rồi còn nhắm mắt gì nữa chứ?”

“Con...” Mẹ Hành đập bàn, không nói câu nào, trực tiếp ôm tim: “Ây zô, ông nó ơi, để tôi đi theo ông luôn đi...”

“Đừng đừng đừng, mẹ, con sai rồi.” Hành Tri Chỉ lập tức xin tha thứ.

Hành Tri Túc lập tức đỡ lấy mẹ, quát em trai: “Em xem em chọc giận mẹ rồi, em cũng biết quy tắc của nhà chúng ta, thật thà sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị.”

Hành Tri Chỉ bày ra vẻ mặt khổ sở, vấn đề là anh nên thành thật thế nào đây?

Hành Tri Túc đập bàn: “Còn không mau nói.”

Mẹ Hành ôm ngực: “Ây zô”, Hai mẹ con phối hợp với nhau không chê vào đâu được.

Hành Tri Chỉ cũng chỉ đành giơ tay đầu hàng: “Con nói, con thành thật, con khoan hồng...” Anh trước giờ chưa từng nói dối, cũng không cần thiết phải nói dối, kể lại đầu đuôi lịch sử yêu thầm của mình.

“Nói cách khác là yêu thầm mười mấy năm, vẫn chưa theo đuổi được người ta. Khó khăn lắm mới có một cơ hội uống say làm càn, em lại ngủ mất? Sau khi tỉnh rượu không cứu vãn tình hình mà lại chạy đi.” Hành Tri Túc nhìn anh, đúng là cạn lời, vô cùng khinh bỉ mắng: "Nhát, đúng là quá nhát!”

Điểm chú ý của mẹ Hành lại rơi lên người Tần Phỉ, đeo kính lão, dùng iPad tìm kiếm Tần Phỉ, nhìn hình ảnh của Tần Phỉ trên Baidu, hài lòng gật đầu: “Xinh đẹp, dáng người cũng tốt, sau này sinh cháu cho mẹ chắc chắn cũng vừa xinh đẹp vừa cao.”

“Mẹ, mẹ cũng nghĩ xa quá rồi đấy. Con trai mẹ có bản lĩnh theo đuổi đại minh tinh người ta không mới là vấn đề kìa? Hành Tri Túc trợn trắng mắt, nhưng cũng xích lại gần màn hình xem ảnh. Tần Phỉ trên màn hình mặc bikini, cánh tay nâng cao ngồi xổm trên bãi cát, đường cong cơ thể hoàn mĩ hiện ra. Đừng nói là đàn ông, đàn bà nhìn cũng chảy cả nước miếng. Cô nhìn đứa em trai nhát gan của mình rồi lại nhìn bà mẹ đang chăm chú xem ảnh, hơi lo lắng nói một câu: “Mặc hơi ít.”

Mẹ Hành phản bác: “Minh tinh đều mặc như vậy cả, có thể mặc như vậy mới có thể làm minh tinh được. Nếu con có thân hình như người ta, nói không chừng còn mặc ít hơn đấy.”

Một đao trúng tim.

Hành Tri Túc nghiến răng, tức giận đi ra sân tìm chồng xin an ủi. Trong phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con, mẹ Hành để iPad xuống, nhìn đứa con trai đang hơi thấp thỏm của mình thì cho anh một viên thuốc an thần: “Chỉ cần là người con thích thì mẹ đều thích. Mẹ không phải người cổ hủ, mấy tấm hình này là công việc của con bé, cũng như công việc phải chạy khắp thế giới của con.”

Hành Tri Chỉ thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười rực rỡ: “Cảm ơn mẹ.”

Mẹ Hành lại bĩu môi, đâm con trai mình một đao: “Giờ cảm ơn vẫn hơi sớm, người còn chưa theo đuổi được, cảm ơn cái gì.” Bà cầm iPad lên cảm thán: “Cũng không biết người ta có nhìn trúng tên nhát gan con không.”

Hành Tri Chỉ ôm ngực, cũng muốn ra sân tìm anh rể xin được an ủi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp