17
Sau ngày hôm đó, tôi hôn mê mất một tuần mới tỉnh lại được.
Trên người tôi có nhiều vết thương chằng chịt, vết cào, cấu, cả mấy vết bầm lúc tôi ngã cầu thang. Trên đầu tôi cũng được quấn băng kĩ càng.
"Cháu tỉnh rồi à, tốt quá!", y tá mỉm cười với tôi, "Để tôi thông báo với người nhà"
Lát sau, tôi nghe tiếng mẹ khóc nức nở chạy từ bên ngoài vào, "Tiểu Ngưng!"
"May quá con không sao. Con đừng lo, đám hư hỏng đó đã bị cảnh sát bắt đi rồi. Mẹ xin lỗi, là mẹ không chăm sóc tốt cho con!"
Ngày hôm đó, lãnh đạo nhà trường, chủ nhiệm Hứa cùng vài bạn học trong lớp đã đến thăm rồi tặng tôi một giỏ trái cây.
Họ động viên tôi sớm khỏe và đi học trở lại.
Buổi chiều, có vài sĩ quan cảnh sát đến thẩm vấn tôi.
"Chu Hiểu Ngưng, chào cháu. Chú là Lưu Dương, cảnh sát được điều đến thẩm vấn cháu từ Sở cảnh sát Lan Hoa. Đừng sợ, chú chỉ đến để hỏi cháu chút chuyện thôi. Liễu Điềm, Lâm Viên Viên, Khương Hiểu Tuệ, Trương Hân và Tề Vũ đã bị tạm giam rồi. Chúng có phải là những người đã đánh và hủy máy trợ thính của cháu không?", chú cảnh sát vừa nói vừa lôi ra một cuốn sổ.
"Dạ vâng, đúng ạ", tôi cúi gằm mặt, tay vò vò cái áo.
"Cháu có thể tường thuật lại chuyện ngày hôm đó cho chú nghe được không? Càng rõ ràng càng tốt, chuyện đó sẽ giúp cháu rất nhiều"
"Rõ ràng... là như thế nào ạ?"
"Cháu nói cho chú nghe, ai là đầu sỏ, ai là người đã trực tiếp đánh và tháo máy trợ thính của cháu, ai là người đã đẩy cháu xuống cầu thang?"
"Ngày hôm đó...", tôi từ từ nhớ lại.
"Hôm đó cháu ở lại trường khá muộn vì còn bài tập phải làm, tầm 6,7 giờ tối ạ. Sau đó thì có bạn học chuyển cho cháu một tờ giấy, trong đó bảo là hẹn cháu lên sân thượng, nếu không lên thì sẽ khiến cho mọi việc tồi tệ hơn nữa. Khi lên đến nơi thì cháu bị một người trong số họ giật tóc, cởi hết quần áo ném về phía xa, sau đó... Tề Vũ còn tính h.ãm hi.ếp cháu...", nói đến đây, giọng tôi hơi nghẹn nhưng vẫn cố hít thở kìm lại, cảnh sát Lưu thấy vậy thì lo lắng, "Cháu ổn không? Nếu không thì chú sẽ quay lại vào hôm khác, đừng gượng ép mình..."
"Không, cháu ổn ạ", tôi tự vuốt ngực mấy cái rồi kể tiếp.
"Còn người đẩy cháu xuống cầu thang... là Liễu Điềm ạ. Những người kia chỉ là "tay sai" thôi..."
Cảnh sát Lưu gật đầu, "Cảm ơn cháu vì đã cung cấp thông tin rõ ràng. Những gì mà cháu nói hoàn toàn khớp với những gì chúng tôi đã thẩm vấn. Chúng đều trên 16 tuổi và đủ tuổi tự chịu trách nhiệm hình sự, vì thế, thời gian sắp tới, cháu sẽ không cần lo lắng quá nhiều nữa"
"Trong quá trình thẩm vấn, Liễu Điềm đã khai ra rằng người chủ mưu phía sau là Lâm Viên Viên, con bé là nhân chứng ngay tại hiện trường hôm Lâm Viên Viên bị ngất xỉu vì lên cơn tim. Sở cảnh sát sẽ gửi toàn bộ thông tin cho phía nhà trường để thu hồi hình phạt với cháu"
Trước khi đi, cảnh sát Lưu vỗ vai tôi an ủi, "Chú nghe nói thành tích của cháu trong trường rất tốt, cháu cứ an tâm mà nghỉ ngơi, trở về trường học tập rồi đậu vào một đại học thật tốt. Mọi người đều tin cháu sẽ làm được!"
"Cảm ơn chú, cháu nhất định sẽ không làm phụ lòng mọi người ạ", tôi mỉm cười.
Mãi về sau tôi mới biết, vào ngày Lâm Viên Viên lên cơn tim, Liễu Điềm đứng đằng xa để quay phim, sau đó đăng lên mạng. Nhưng từ góc đó thì hoàn toàn có thể thấy được là tôi đã bạo hành Lâm Viên Viên, những chỗ cần cắt cũng đã được lược bỏ. Sau khi video được đăng tải lên mạng, nhà trường bị sức ép dư luận làm cho khủng hoảng nên bất đắc dĩ phải ra sức ép với tôi.
Thời gian đó tôi cũng đang chôn đầu vào học tập nên không hay biết mình đang được cộng đồng mạng "tế"
Nhà trường sau đó đã nhanh chóng thu hồi hình phạt và giải oan cho tôi, mọi người đều nhìn ra được bộ mặt cáo già phía sau lớp mặt nạ thỏ ngọc của cô ta.
18
Vết thương và tình trạng sức khỏe của tôi đang tốt lên từng ngày. Vì đây là năm cuối cấp nên chũng tôi cũng không học gì nhiều, chủ yếu là làm đề ôn thi.
"Mẹ ơi, lấy giúp con đề Vật lý trên bàn với"
"Là cái này hả con?", mẹ tôi hơi lóng ngóng.
“Cô à, là cái này”
Bên ngoài có tiếng đẩy cửa bước vào, Tần Trì trên tay cầm vài tờ A4 đưa cho mẹ tôi, "Chủ nhiệm lớp của Chu Hiểu Ngưng nhờ con mang đến hộ, cô ấy có cuộc họp nên không mang đến được"
Mẹ tôi hơi bất ngờ, "Tiểu Trì? Hôm nay con không đi học à?"
"Hôm nay là chủ nhật mà ạ, tụi con chỉ học thêm buổi chiều thôi", cậu ta cười.
"Cô cứ an tâm về bán đi ạ, sáng nay để cháu ở đây chăm sóc Hiểu Ngưng, dù sao hôm nay cháu cũng rảnh rỗi", tay còn lại của Tần Trì đặt một cái cà mên xuống bàn, "Cái này là mẹ cháu nấu cho Hiểu Ngưng, bảo cháu nhất định phải đem đến cho cậu ấy"
"Thế thì làm phiền cháu rồi, để cô tranh thủ bán xong sớm rồi đi mua ít xương về hầm, chiều sẽ mang vào cho con bé tẩm bổ. Cô nấu luôn cho tiểu Trì nhé?"
"Dạ không cần đâu ạ, chiều nay cháu phải lên trường sớm rồi, cám ơn cô nhiều"
Sau khi mẹ tôi rời đi, Tần Trì chỉ lặng lẽ gọt táo rồi bóc cam cho tôi, sau đó thì yên lặng ngồi làm đề. Cả hai đều không nói với nhau câu nào.
Trong suốt khoảng thời gian tôi bệnh, hôm nào cậu ấy cũng tới chăm sóc, giống như muốn bù đắp lỗi lầm vậy.
Nhưng có lẽ Tần Trì quên mất một chuyện, cho dù vết thương sâu có lành lại, không chảy máu nữa thì nó cũng sẽ để lại một vết sẹo, khiến cho người ta cảm thấy đau xót khi chạm vào.
Thời gian có thể chữa lành vết thương, nhưng chắc chắn sẽ để lại trong ta vết sẹo lồi.
(Cre idea: "Anh là ai?" - Huỳnh Công Hiếu, DT Tập Rap)
...
Một tháng nghỉ ngơi ở bệnh viện là quá đủ nhàm chám với tôi, tôi làm loạn lên với mẹ, bắt phải cho tôi đến trường bằng được.
Liễu Điềm, Lâm Viên Viên cùng mấy người khác đều không thấy đâu, tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cao Khảo đến, tôi đã dốc hết sức để làm bài thi, nhưng vì nghỉ học quá lâu, cộng với việc không được chấm chữa đề kĩ càng khi đang ở trong viện khiến tôi làm bài không tốt, trượt Đại học W.
Cuối cùng tôi nộp đơn vào trường đại học N.
Tôi khệ nệ kéo đống hành lí lên tàu, mẹ tôi khóc lóc nức nở, bảo tôi lên thành phố lớn phải biết cố gắng học hành.. Ngồi trên tàu, tôi chống cằm nhìn ra ngoài ô cửa, mong chờ vào cuộc sống đại học yên bình. Tôi mở cặp lấy ra tờ giấy báo nhập học đỏ chót, bất giác mỉm cười.
Bỗng, bên cạnh tôi vang lên tiếng nói, "Xin chào, chỗ này còn trống không?"
Tôi giật mình quay đầu lại, là một chàng trai cao lớn, gương mặt sắc sảo cùng nụ cười... hơi đểu.
"À, vâng, có ạ", tôi hơi nhích người vào trong.
"Em là tân sinh viên à, anh chưa từng thấy em trước đây", người đó đưa tay ra, tỏ ý muốn bắt tay với tôi.
"Đúng rồi ạ", tôi gật đầu, bắt tay lại.
"Anh tên Thái Nghệ Hưng, sinh viên năm hai khoa Toán, rất vui được làm quen", anh ấy cười, nụ cười tỏa sáng như ánh ban mai.
"Thái Nghệ Hưng, sao nghe quen quen vậy nhỉ?", tôi nghĩ thầm trong bụng nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua, đáp lại bằng một nụ cười, "Em là Chu Hiểu Ngưng, mong được đàn anh giúp đỡ".
Có lẽ lúc đó tôi đã cười, vì tôi nhớ rõ, khóe miệng mình đã cong lên.
19
Sau khi bước vào cuộc sống đại học, không còn Liễu Điềm, Lâm Viên Viên, cuộc sống của tôi vui vẻ và yên ổn hơn rất nhiều.
"Ngưng Ngưng, dưới lầu có anh đẹp trai nào đến tìm cậu kìa", bạn cùng phòng tôi chạy lên, nháy mắt.
Anh đẹp trai?
Đi xuống sảnh kí túc xá, tôi phát hiện "anh đẹp trai" đó chính là Tần Trì. Cậu ấy thay đổi rất nhiều, mặc dù vẫn là gương mặt đó, nhưng bây giờ lại ướm thêm chút nét đượm buồn.
Tôi khựng lại, dứt khoát quay trở lại phòng.
Bạn cùng phòng thấy tôi trở về thì tò mò, "Sao vậy, mới xuống đã lên rồi?"
Điện thoại tôi vang lên mấy tiếng chuông liền mạch, đầu dây bên kia là giọng nói của Tần Trì, "Hiểu Ngưng, tôi đang ở dưới kí túc xá của cậu, xuống gặp mặt chút đi, tôi đãi cậu một bữa", cậu ta hơi ngập ngừng, "Tôi cũng muốn... xin lỗi cậu"
"Không, tôi đang bận, không tiện gặp cậu", nói xong, tôi cúp máy cái rụp"
Tối hôm đó, bạn tôi sau khi ra ngoài mua ít đồ ăn liền trở về phòng nhanh bất thường, bình thường nó mà đi là cũng phải la cà mua kẹo bông các kiểu mới chịu về.
"Ngưng Ngưng, anh đẹp trai kia vẫn còn ở dưới sảnh đó", cậu ấy ấy một cái bánh bao ra cạp một miếng lớn, miệng đầy đồ ăn bập bẹ nói.
Tôi nghĩ ngợi chút, vẫn là quyết định gọi lại cho Tần Trì.
Phải rõ ràng thôi, không ai nợ ai nữa.
"Tần Trì, tôi không cần cậu xin lỗi, cậu không làm gì sai hết, ngay từ đầu tin ai là lựa chọn của cậu, không ép được. Vả lại, tôi mới là người phải biết ơn cậu. Nếu lúc đó không có cậu đứng ra bảo vệ tôi trước Liễu Điềm, tôi sợ mình sẽ ch.ết vì bị bạo lực học đường mất. Tôi đã trả ơn cậu bằng cách mua cho cậu 371 bữa sáng rồi, coi như không ai nợ ai cả. Từ giờ, chúng ta đã là người dưng xa lạ rồi"
"Hiểu Ngưng, Chu Hiểu Ngưng... xin cậu, tôi xin cậu làm ơn xuống đây, xuống đây rồi nói chuyện rõ ràng...", cậu ta gấp gáp, "Tôi biết lúc đó là tôi sai, là tôi mù quáng tin Lâm Viên Viên. Sau khi chia tay với cô ta, tôi nhận ra người mình yêu chính là cậu. Làm ơn... cho tôi cơ hội được bù đắp cho cậu đi..."
"Tần Trì, cho tôi phải nói thẳng, đừng nói là người yêu, đến bạn bè cậu cũng không xứng"
20
Từ ngày hôm đó, tôi và Tần Trì dù ở cùng một thành phố nhưng mỗi khi vô tình gặp chỉ lặng lẽ lướt qua nhau, liên lạc cũng không còn nữa. Tết đến, tôi và cậu ấy trở về cùng lúc, về đến nhà cùng lúc luôn.
Hôm đó, tuyết rơi khắp thành phố, mẹ đi trước còn tôi ở phía sau bưng rổ rau phụ mẹ.
Ở phía trước bỗng có bóng người cao lớn tiến lại gần, mẹ tôi nhận ra người quen nên vẫy tay cười tươi rói.
"Tiểu Trì, cháu về sớm thế? Về cùng chuyến với tiểu Ngưng sao?"
"Dạ vâng ạ, bố cháu lại đi công tác nên cháu về sớm cho mẹ đỡ buồn", cậu ấy cười tươi, hai gò má hồng lên vì lạnh.
"Cô và Hiểu Ngưng đang chuẩn bị ăn tất niên sao ạ?", ánh mắt cậu đảo qua rổ rau.
"Ừm, lát cháu có rảnh thì ghé sang ăn cùng cho vui, nhé", mẹ tôi vui vẻ mời rồi nhanh chân xách mấy nguyên liệu về nhà.
[ Từ khúc này sẽ đổi cách gọi Tần Trì từ "cậu" sang "anh" nhe, tại hai đứa nó lớn đùng hết trơn òi ]
Tôi vừa về phòng thay áo len xong, ra ngoài đã thay Tần Trì ngồi ngay ngắn trên sofa.
Mẹ tôi đã ra ngoài đổ rác, trong nhà chỉ còn hai người bọn tôi. Tôi trực tiếp bỏ qua anh ta, đi thẳng vào bếp rửa rau, chốc sau, tôi nghe tiếng bước chân vào bếp.
"Hiểu Ngưng, em... có thể đừng phớt lờ anh như vậy nữa được không? Đã gần một năm rồi", giọng anh van nài.
"Em biết rõ, anh đến đây là vì em mà...", nói xong, anh rút từ túi ra một chiếc vòng gỗ, "Anh đã thỉnh chiếc vòng này từ một ngôi chùa rất thiêng, là vòng gỗ đàn hương đỏ, sẽ mang đến nhiều may mắn và hạnh phúc. Em nhận lấy nhé?"
Lời vừa dứt, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, giọng mẹ tôi vang lên, "Ôi chao, tuyết bên ngoài nhiều quá đi mất"
"Tiểu Trì đến rồi hả con?", mẹ tôi lững thững vào bếp, tay xách một túi đậu hũ, vừa đặt xuống bàn vừa nói, "Sao lại vào bếp thế này? Con là khách, cứ ở ngoài nghỉ ngơi đi, bên trong để cô và tiểu Ngưng chuẩn bị"
Nói xong, bà lùa anh ra ngoài.
Anh hơi bất ngờ, chưa kịp đưa vòng cho tôi đã bị mẹ chen vào, chỉ có thể nhét lại vào túi áo.
Sau bữa tối, mẹ tôi mệt nên đi ngủ trước, bảo tôi và Tần Trì dọn dẹp hộ bà rồi đi nghỉ ngơi sớm.
Tôi và Tần Trì trùng hợp đều muốn xem bắn pháo hoa. Hai người chúng tôi gượng gạo lên ban công cùng nhau.
Thành phố tối om như mực đang được thắp sáng bởi những ổ cửa sổ của nhà dân đang đón Giao thừa.
Tôi thầm nguyện ước trong lòng, cầu mong một năm mới tràn đầy tốt đẹp.
Bùm!
Pháo hoa bắn lên rực rỡ, báo hiệu một năm mới đã bắt đầu.
Tần Trì cởi khăn choàng của mình, khoác lên cho tôi.
Sau một lúc im lặng, tôi quay sang hỏi Tần Trì, "Này, anh vừa mới ước gì thế?"
Ting!
Thông báo từ điện thoại tôi vang lên, tôi nhanh chóng mở Wechat lên kiểm tra.
[ Chu Hiểu Ngưng, chúc mừng năm mới! Chúc em mọi điều tốt đẹp! ] - Thái Nghệ Hưng.
Pháo hoa bắn thêm mấy cái nữa, tôi không thể nghe rõ Tần Trì vừa nói gì.
Mãi về sau, tôi mới biết được.
"Giấc mộng của anh sẽ mãi mãi không bao giờ thành hiện thực, nhưng anh chỉ mong, Chu Hiểu Ngưng sẽ luôn được hạnh phúc"
Khi đó, khóe mắt anh rỉ ra vài giọt nước nóng hổi. Tôi mơ hồ nhìn thấy, nhưng chớp mắt đã thấy anh lau đi.
- ---【Chính văn hoàn】----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT