Hạ Lệ Lưu Manh

Chương 3


2 tuần


9

Sau khi chiếm được thân xác sư phụ, Ma thần bắt đầu không hề kiêng nể hưởng thụ nhân sinh.

Đắm mình trong nhục dục, vung tiền không thương tiếc.

Đóa hoa cao lãnh khi xưa đã trở nên vô cùng khác lạ, thậm chí hắn còn chủ động muốn cùng ta dây dưa một chỗ.

Hắn gióng trống khua chiêng viết thơ tình cho ta, đưa đồ điểm tâm, thậm chí không thèm che giấu việc theo đuổi ta.

Ta đã từng làm qua những sự tình mất mặt, nhưng so với ta hắn còn không có mặt để nhặt về.

Hắn đang gây áp lực, muốn ép ta nổi điên.

Một ngày nọ, ta không chịu được nữa đem hắn từ trong đám nữ nhân lôi ra ngoài.

Hắn không những không giận, còn vui cười nắm lấy tay ta hỏi “A, tiểu đồ đệ của chúng ta ăn giấm rồi?”

Ta mắng hắn vô sỉ “Đừng làm ô uế thân thể sư phụ ta”

“Đến chết đều là xử nam, có gì mà kiêu ngạo chứ” Hắn mặt mũi tràn đầy tò mò hỏi ta “ Hạ Lệ, ta cùng hắn bộ dáng giống nhau, thậm chí những gì phát sinh trong ký ức của hắn ta đều nắm rõ. Ta lại còn cùng ngươi chơi đùa vui vẻ, vì sao lại không quan tâm tới ta?”

Xiềng xích đạo đức của sư phụ quá nặng, mà ma thần lại không hiểu liêm sỉ là như nào.

Khi ở trong vực sâu hắn cùng ta sinh hoạt, ta cảm thấy cái miệng toàn lời hồ ngôn loạn ngữ của hắn rất thú vị, rất hợp khẩu vị của mình.

Nhưng bây giờ đổi sang gương mặt của sư phụ, những lời này đều trở thành miệng lưỡi trơn tru.

Hắn nhìn thấy ta mặt mũi tràn đầy sự ghét bỏ, đột nhiên lạnh mặt.

“Hạ Lệ, đây chính là bộ dạng ngươi đối với sư phụ mình sao?”

Giọng điệu này, ánh mắt này, trong nháy mắt ta cảm thấy sư phụ đã trở về.

Không đợi ta kích động, hắn lại cười.

“Lừa ngươi thôi đồ ngốc, tốt nhất ngươi nên làm quen với bộ dạng hiện tại của ta”

“....”

“Sư phụ của ngươi, đã hồn bay phách tán rồi”

Ta có thể chịu, nhưng sư huynh nhịn không được.

Đến cùng trên danh nghĩa ta vẫn là phu nhân của hắn, cho nên sư đồ hai người trở mặt, gây ra một trận đánh lớn.

Bọn họ cũng không dùng đến pháp thuật, không động binh khí, chỉ là đơn giản đánh lộn. Mỗi cú đánh đều khiến ta kinh ngạc đến rớt cằm.

Trên khuôn mặt tuấn tú của sư phụ xuất hiện một mảng xanh tím lớn, trông vô cùng khôi hài.

Ta thực sự nhìn không nổi, đưa khăn cho hắn.

Sư phụ không nhận, trên mặt như cũ là sự mỉa mai.

“Lúc này đồ nhi không phải là nên hầu hạ sư phụ sao?”

Giọng nói đầy sự âm dương quái khí.

Ta không lên tiếng, vắt khô khăn, cẩn thận từng ly từng tý xử lý khuôn mặt bị thương này.

Hắn biểu lộ có chút khó chịu, nhưng rất nhanh lại không có ý tốt.

“Lúc nãy chúng ta đánh nhau, sao ngươi lại không can ngăn? Ngươi nỡ để khuôn mặt này bị đánh?”

“Không nỡ, nhưng thiên vị thì mọi chuyện càng tồi tệ hơn”

Đánh một chút cũng không chết, khi còn bé chúng ta đánh nhau còn hung ác hơn thế này.

“Hừ, nhàm chán”

Nghe thấy ta nói như vậy, hắn nhổ ra một miếng nước bọt trộn máu, buồn bực chán nản tiếp tục hỏi:

“Đồ nhi ngoan, nếu như ta cùng phu quân ngươi đánh nhau một lần nữa, là cái loại một sống một còn, ngươi sẽ giúp ai?”

“A quên mất, chính ngươi đã giết sư phụ mình, vấn đề này hỏi ngươi có chút không thích hợp, hahaha”

Ta mặt không biểu tình nhìn hắn cười, bất ngờ nói “ Sư phụ, ta biết người vẫn ở đây”

Hắn vẫn là bộ dạng âm dương quái khí nói “ Không, sư phụ ngươi đã chết”

“Không, ta biết người nghe được, sư phụ. Người gạt được tất cả mọi người nhưng không gạt được ta”

Thích một người, sẽ chú ý đến cả những động tác nhỏ của người đó.

Giống như lúc sư phụ nói dối, mắt sẽ chớp chậm hơn bình thường nửa nhịp.

Lúc vui vẻ, khóe môi bên trái sẽ động trước, hiện ra một lúm đồng tiền nhỏ.

Nhưng lúc giả cười thì không.

Ta quá si mê hắn, cho nên đối với những hành động nhỏ của hắn đều thuộc trong lòng bàn tay.

Sư phụ có chút kinh ngạc, vẻ mặt cố ý có vài phần cứng đờ.

Rõ ràng ý thức vẫn còn nhưng vì sao lại muốn giả bộ như không tồn tại, đáp án rất rõ ràng.

Ta lau đi vết máu đã khô bên khóe miệng của hắn, trước mặt hắn quỳ phục xuống.

“Đệ tử đã phạm sai lầm, nguyện ý tiếp nhận tất cả trừng phạt, mong người hãy giết con đi”

10

Ta cảm thấy còn một nguyên nhân nữa khiến sư phụ ở lại đây.

Nếu như có thể dễ dàng tiêu diệt đi một nhân cách khác, thì có lẽ ngay từ lúc sư phụ sinh ra, nhân cách tà ác kia đã bị bóp chết.

Mà không phải là bị phong ấn ở nơi nào đó chịu sự giày vò.

“Ta đoán, hiện tại người cùng ma thần là quan hệ cộng sinh. Các người đều đang giam cầm kìm nén lẫn nhau đúng không?”

Sư phụ nheo mắt lại, nét mặt đó của hắn là ngầm chấp nhận nhưng lại không nói gì chỉ quay đầu rời đi.

Ta quỳ gối ở đó suốt một đêm, hắn như cũ vẫn không muốn gặp ta.

Vì sao, vì cảm thấy bản thân đã bị vạch trần sao?

Phải nói sư phụ là người da mặt mỏng còn hay mềm lòng.

Nhưng không sao, ta là người tâm địa cứng rắn.

Ta rút ra chủy thủ, đem nó đặt trước tim mình. Ngày đó, ta cũng đâm hắn tại chính vị trí này.

“Đệ tử phạm sai lầm, nếu sư phụ không chịu trừng phạt ta vậy hãy để đệ tử tự mình động thủ”

Ta vừa dùng lực, lưỡi dao đụng đến da thịt hướng sâu một chút đã thấy sư phụ xuất hiện đánh rớt chủy thủ.

Hắn sắc mặt tái xanh thay ta cầm máu “ Không được hồ nháo!”

“Sư phụ, người không giết con, vậy người muốn như nào? Có phải người rất hận con cho nên một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn con lấy một cái đúng không?”

Ta nắm lấy cổ áo của hắn, thật vất vả mới có thể khiến hắn ra ngoài, làm sao còn để hắn đi được.

“Ma thần nói người vẫn luôn thích ta, có đúng không?”

Lông mày hắn nhíu chặt, xem ra là đang nghĩ cách phủ nhận, nhưng lời nói thốt ra chính là “ Đúng, ta thích nàng”

Hắn đảo mắt qua chỗ khác buồn bực.

Xem ra sau khi Ma thần dung nhập, hắn không có cách nào nói dối.

Ta nắm chặt cơ hội lập tức ôm lấy hắn “ Nếu sư phụ đã thích ta, vì sao lại không muốn để ý tới ta?”

Sư phụ bị ta ôm, cả người đều căng cứng.

Phải mất một lúc lâu, hắn cố gắng khắc chế cảm giác xấu hổ.

“Những năm nay vì phong ấn Ma Thần, không bị tà niệm ăn mòn. Ta bắt buộc phải thanh tâm quả dục, không được phép có bất kỳ ham muốn nào, Hạ Lệ”

Hắn nói “ Ngươi có biết, năm đó vì sao ta lại rời xa ngươi không?”

Ta nói biết, bởi vì tiểu sư muội.

Từ khi tiểu sư muội cứu được hắn, hắn liền đối với ta vô cùng lãnh đạm.

Hắn nhắm mắt lại, khổ sở nói “ Không, không phải vì nàng ta”

“Lần đó tu luyện, ta cần đối diện với dục vọng sâu nhất ở trong lòng. Mà bên trong huyễn cảnh đó ta nhìn thấy...”

Nhìn thấy gì?

Mặt của hắn đỏ bừng, cuối cùng gian nan thốt ra vài chữ.

“Ta nhìn thấy ngươi”

Đối với đồ đệ nảy sinh tình cảm, là lỗi của hắn, hắn không xứng làm sư phụ.

“Mẫu thân của ngươi không phải do ta sát hại, nhưng vẫn là cùng ta có quan hệ. Ta giấu diếm ngươi nhiều năm như vậy bởi vì ta sợ, sợ ngươi chán ghét ta”

Không dám nói chân tướng mà giấu diếm cũng là hắn sai.

“Ta gieo trồng sai nhân, cho nên nhận phải quả xấu, không phải lỗi do ngươi. Dù ngươi không giết ta thì sớm hay muộn ma thần cũng sẽ tìm được khe hở, nó là dựa vào thất tình lục dục của ta mà sinh tồn”

Hóa ra, nguyên nhân mà ma thần bị ta hấp dẫn đến vực sâu chính là bởi vì sư phụ nhớ ta.

Dưới vực sâu ba năm, ma thần càng lúc càng cường đại, ta cho rằng đó là do oán hận của mình.

Nhưng hóa ra lại do sự nhớ nhung.

Sư phụ cùng ma thần, không ai có thể giết được ai, lúc nào cũng có thể hoán đổi xuất hiện.

Phút trước sư phụ còn đang đỏ mặt vì nắm tay nhỏ, giây sau liền trở mặt hỏi có phải là ta đang chiếm tiện nghi của hắn.

Ma thần “Chiếm tiện nghi cũng được, nhưng trước đó chúng ta phải thành thân, sau đó ngươi muốn làm gì cũng được”

Ta lập tức hất tay ra, nghĩ ai thèm chiếm của ngươi.

Ngay lúc ta đang phát sầu nghĩ cách nào cùng đại sư huynh hòa ly, thì ma tộc vốn đang bị đánh cho tàn phế lại đột nhiên tấn công theo quy mô lớn.

Ta cầm thương ra trận, nhìn thấy người cầm đầu liền nháy mắt bó tay!

Tiểu sư muội, vì sao chỗ nào cũng có ngươi vậy?

11

Đúng vậy, mặc dù cách ăn mặc của tiểu sư muội so với ngày xưa táo bạo hơn, dung nhan cũng trang điểm đậm hơn. Nhưng nữ nhân liền hiểu rõ nữ nhân.

Chỉ nhìn một chút ta liền nhận ra nàng.

Ta ngoác mồm kinh ngạc “ Nàng ta là nội gián? Sư phụ biết nàng là nội gián của ma tộc sao?”

Sư phụ nói mình có chút mù mặt, so với ta còn mờ mịt hơn.

“Không phải đâu, ngoại hình có chút không giống”

Hắn nhìn nghiêm túc một hồi rồi kết luận “ Không phải một người”

Ta “....”

Nam nhân đúng là vô dụng.

Tiểu sư muội so với ta càng im lặng hơn.

Nàng làm nội ứng mười năm, hao hết khí lực châm ngòi ly gián.

Vốn tưởng rằng sư phụ có ý tứ với nàng, không nghĩ tới không còn tóc mái ngang trán, trang điểm một phen liền không nhận ra nàng ta nữa!

Nàng ta giận điên lên, mà càng tức chính là nàng ta là người duy nhất nghiêm túc làm tốt công việc.

Ngay cả đồng đội cũng phản bội, quay về ma tộc còn bị bọn họ làm trọng thương, rồi quăng ra xa.

Ta càng hoang mang, sao cơ, đại sư huynh cũng là người của ma tộc?

Bọn họ nội gián cũng quá nhiều đi?

Đại sư huynh thẳng thắn, nói hắn có dòng máu của ma tộc.

“Năm đó ta ở thanh lâu phụ trách thu thập tình báo, thấy ngươi đáng thương nên thả ngươi đi. Nhưng ai nghĩ ngươi lại là người có nguyên tắc cố chấp, nhận ân nhất định phải báo!”

Một lần đi này chính là được mở rộng tầm mắt.

Hắn ở trong tông môn học tập vui vẻ, có một tông môn hòa thuận sư huynh đệ yêu thương nhau, còn có người mình thích.

Đã hưởng qua quả ngọt, ai còn nguyện ý quay về nơi cực khổ kia làm quân cờ.

Tiểu sư muội bị chọc tức chết, còn bị ta một chưởng đánh ngã trên mặt đất, mắng to bọn ngươi là kẻ yêu đương não tàn.

Ta thừa nhận, yêu đương thật tốt!

Giấc mộng của ta chính là làm thê tử của sư phụ.

Mà làn sóng dư nghiệt này nhanh chóng bị chúng ta thu thập.

Ta lề mề đi theo đại sư huynh muốn nói rõ sự tình, hắn cười rút ra một quyển văn thư.

Hắn thành toàn cho ta, viết lá thư hòa ly bằng chính tay mình.

“Sư muội, từ đây chúng ta đã không còn gì liên quan, về sau mỗi người đều sẽ có được hạnh phúc”

Hắn nhìn ta.

“Kỳ thật ta có rất nhiều biện pháp khiến ngươi cùng sư phụ xa cách, nhưng ta phát hiện bản thân không làm được. Ta không phải là một quân cờ đạt tiêu chuẩn, nhưng làm sư huynh của ngươi vẫn luôn hoàn thành tốt nha”

Những nguyện vọng của ta, hắn đều thay ta hoàn thành.

12

Ta nói, vậy nguyện vọng cuối cùng của ta chính là mong hắn có thể hạnh phúc.

Trên đường trở về, thấy hốc mắt ta đỏ lên, sư phụ có chút ăn giấm nói “ Hắn đối với ngươi đúng là không tệ”

Ta thở dài nói đúng.

“Trước kia ta nhìn lén sư phụ tắm rửa, sư huynh liền chế tạo ra cái thang có thể duỗi ra co vào, huynh ấy đúng là rất nghĩa khí”

Sư phụ hờn dỗi cả buổi trời.

Hắn cùng Ma thần dung hợp đến không sai biệt lắm, sẽ không xuất hiện tình huống tính cách biến đổi đột ngột như lúc trước.

Nhưng tính tình so với trước kia cởi mở không ít, sẽ không còn kìm nén cảm xúc.

Ta khen ngợi sư huynh, sau một hồi trầm ngâm hắn ngẩng đầu nói “ Tắm rửa thì có cái gì đáng để xem?”

Cái này có rất nhiều cái đáng xem.

Ta nói “ Sư phụ có nghe qua một câu thành ngữ, ngắm hoa mận cho đỡ khát chưa?”

Sờ không được thì nhìn cũng đỡ thèm mà.

Chắp tay đi vài bước, sư phụ mặt không biểu tình quay đầu.

“Đêm nay giờ Tuất, ta lại ở trong viện tắm rửa”

“....”

“Ngươi cứ quang minh chính đại mà vào, sẽ không bị đánh, vi sư cam đoan”

<<Hoàn>>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play