21.
Tầng thứ 7 tương ứng với địa ngục Đao Sơn.
Cửa thang vừa mở, bên ngoài cũng chẳng phải cửa hàng, chỉ sẵn một bức tường.
Tường gạch chặn kín toàn bộ lối ra.
Bốn chữ "cực kỳ nguy hiểm" khiến tôi sợ toát mồ hôi, cả người bám chặt vào trong góc không dám nhúc nhích.
Còn chưa kịp suy nghĩ, trên tường đột nhiên xuất hiện hàng
d.ao thép dày đặc, lưỡi
d.ao hướng vào sâu bên trong.
Chỉ trong nháy mắt, buồng thang máy đã ngập tràn má.u tươi.
D.ao thép không ngừng đảo quanh, m.áu thịt lăn lẫn lộn, cả người tôi cũng bị nhuốm thành những mảng đỏ.
Trận ch.ém gi.ết này chỉ chừa lại đúng một khoảng trống khoảng 20cm, ba người chúng tôi dán chặt lưng vào vách thang mới may mắn thoát nạn, những người khác đã bị ch.ém thành từng mảnh.
Bên trong là một mảnh ch.ết chóc.
Mãi đến khi da.o thép tàn phá xong, cửa thang máy mới từ từ đóng lại, chúng tôi như ch.ết lặng, cuối cùng cũng hiểu được mức độ "cực kỳ nguy hiểm" là thế nào.
Đơn giản mà thô bạo, hoàn toàn không có quy tắc hay giải pháp gì.
Nếu không phải lúc đó cả ba đứa đang đứng trong góc viết ra suy đoán của các tầng, có lẽ đã chẳng kịp lùi lại khu vực an toàn ngay lập tức.
Những tưởng đã nắm rõ được quy tắc và phương pháp, nhưng khi đối mặt với t.ử v.ong, chúng tôi vẫn bất lực như cũ.
Giẫm lên đống m.áu thịt lẫn lộn, chẳng ai còn tâm trạng nói chuyện.
22.
Năm phút sau, thang máy tiếp tục khởi động, di chuyển lên trên.
Lần này dừng ở tầng cao nhất.
Tầng thứ 18.
[Chào mừng đến với tầng 18, đây là cửa hàng bách hóa.]
Vào cửa mới phát hiện, đây nào giống cửa hàng bách hóa, quy mô rất nhỏ, cùng lắm chỉ coi như một gian bày bán quà vặt.
Chủ tiệm là một ông chú bụng phệ, mặt đầy nếp nhăn, ngồi sau quầy vỗ bụng, trên tay cầm bàn tính gẩy gẩy.
Tầng thứ 18, Đao Cư địa ngục.
Nhưng tôi thực sự không hiểu, nơi này thì có liên quan gì đến
d.ao cưa?
Ông chủ thản nhiên bắt chuyện với chúng tôi:
"Đã tới cửa hàng này, nhất định phải thực hiện một giao dịch mới có thể rời đi."
Tôi chăm chú lắng nghe.
"Năm giây, tôi chỉ cho mỗi người năm giây." Đối phương mỉm cười:
"Cửa hàng chúng tôi chủ trương lấy vật đổi vật. Yêu cầu mỗi người lấy ra bất kỳ một đồ vật có trên người để trao đổi. Nếu không đưa ra hoặc món đồ không có giá trị tương xứng với vật phẩm của cửa hàng, các người sẽ bị nhân viên xẻ thành hai nửa, hiểu chưa?"
Nói xong, ông ta hất tay áo, khói nhẹ phảng phất lan tỏa.
Sau đó hóa thành một tên đao phủ áo đỏ, tay cầm cưa, bên cạnh là một tiểu quỷ mặc áo tù màu trắng.
Đao phủ nâng cưa cắt xuống, tiểu quỷ bị xẻ thành hai khúc, mỗi bên rơi về một hướng.
Tiếng la hét thảm thiết vang vọng không ngừng.
23.
"Người đầu tiên, tới đây."
Ông ta chỉ vào Khương Tử Ngọc.
Khương Tử Ngọc ngây người, sau đó vội vàng đến trước quầy, nhanh chóng quan sát một lượt các đồ có giá trị trên người mình.
Không ngờ chủ tiệm lại không chọn đồ trên kệ, ngược lại ông ta rút ra từ không khí một chiếc mặt nạ da người, đặt trước mặt Khương Tử Ngọc.
Chiếc mặt nạ ấy cũng không hoàn chỉnh, có một vết nứt rất dài, trông khá tồi tàn.
Thấy vậy, cả ba chúng tôi đều hết sức khẩn trương.
Có ý gì?
Nên đổi mặt nạ da người bằng thứ gì?
Thứ gì mới có giá trị tương ứng?
Vốn dĩ trên người chúng tôi đã chẳng có nhiều đồ vật, chỉ mang theo mấy đồ dùng văn phòng thông thường. Làm sao có thể tham gia vào cuộc trao đổi trừu tượng như vậy?
Thời gian chỉ có năm giây, nếu không muốn bị xẻ làm đôi thì phải lập tức đưa ra quyết định.
Tôi căng thẳng nhìn theo Khương Tử Ngọc, muốn xem cô ấy sẽ lựa chọn thế nào.
Tuy chỉ là một cô gái dịu dàng trầm lặng, nhưng vào thời khắc quan trọng, cô ấy lại đưa ra rất nhiều ý tưởng đặc biệt.
Quả nhiên, Khương Tử Ngọc không chần chứ quá lâu, nhanh chóng đến cạnh chỗ chủ tiệm, cầm lên con
d.ao gọt hoa quả, rạch một nhát trên mặt mình.
Vết
d.ao rất sâu, trên trán thấm ra vài giọt m.áu.
24.
Cảnh tượng này khiến chủ tiệm vui vẻ.
Ông ta nhếch miệng, cười toe toét, liên tục gật đầu:
"Tôi rất hài lòng, lần sau xin mời ghé thăm."
Dịch Sơn nhìn vết
d.ao trên mặt Khương Tử Ngọc, anh ấy sực tỉnh, tiến đến gần chỗ tôi nói nhỏ:
"Thứ cô ấy trao đổi là giá trị nhan sắc, hoặc nói chính xác là dung mạo."
Trong lòng thầm khen ngợi Khương Tử Ngọc. Đồng thời, bản thân không khỏi sợ hãi.
Người đầu tiên đã kích thích thế này?
Tiếp theo, chủ tiệm chỉ tay gọi Dịch Sơn.
Lần này, ông ta lấy xuống một chai nước uống màu đỏ trên kệ.
"Đây là đồ uống yêu thích của tôi, tên là siro m.áu."
Nói xong, chủ tiệm cười tủm tỉm, vẻ mặt mong chờ.
Dịch Sơn nghe vậy, không hề do dự, nhấc
d.ao đâ.m thẳng vào bụng.
M.áu tươi theo chuôi
d.ao chảy xuống.
Nhìn anh ấy nhíu mày, vặn vẹo, tôi biết Dịch Sơn đang cực kỳ đau đớn.
Nhưng anh ấy không chần chừ chút nào.
Thà bị thương một chút còn tốt hơn so với cái ch.ết.
Quả nhiên, năm giây sau, thái độ của chủ tiệm cũng thay đổi.
Ông ta chỉ chạm nhẹ ngón tay, tất cả m.áu chảy ra đều tụ lại, rót đầy lọ.
"Tôi cũng rất thích cái này, hoan nghênh cậu tới ủng hộ lần sau."
Tiếp đó, chủ tiệm quay sang tôi.
"Đến lượt cậu rồi, lượt cuối cùng."
25.
Chủ tiệm nhìn tôi thật lâu, không nói gì.
Mãi đến khi toàn thân tôi gần như đã nổi da gà khắp nơi, ông ta mới giơ tay.
Đối phương đưa tay phải ra trước mặt tôi, cầm
d.ao lên ch.ém nhẹ.
Ba ngón tay rơi thẳng xuống bàn.
Điều đáng kinh ngạc là từ miệng vết thương không hề chảy ra một giọt m.áu, vết gãy nhanh chóng mọc ra ba ngón tay mới hoàn toàn.
Chủ tiệm cười vui vẻ:
"Bị dọa à, hahaha, đây chỉ là một món đồ chơi mà thôi."
Sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi:
"Tới lượt cậu."
Tôi hít một hơi thật sâu.
Ông ta nói đó chỉ là đồ chơi, nhưng tôi sao dám tin.
Nếu tin sẽ bị kéo đi xẻ thành hai nửa!
Cố nhịn xuống nỗi sợ hãi đang dâng trào, tôi vội vàng cầm lấy con
d.ao bên cạnh, nhắm mắt lại lấy dũng khí, sau đó dứt khoát hạ
d.ao.Cơn đau thấu tim truyền đến, cả người run rẩy, tôi có thể cảm nhận rõ ngón tay mình bị xé rách.
Trong cửa hàng bách hóa tràn ngập mùi m.áu tươi, tôi còn không dám mở mắt.
Lát sau, tiếng cười chói tai của chủ tiệm vang lên.
"Cũng được đấy, lần sau đến ủng hộ tiếp nhé."
26.
Sau khi băng bó đơn giản, chúng tôi quay lại thang máy.
Thành thật mà nói, tôi nghi ngờ không biết liệu mình có thể tiếp tục vượt qua các cấp độ sau hay không.
Đau gần như sắp ngất.
Cũng may, đèn tín hiệu liên tục nhấp nháy, cuối cùng hiển thị một con số không có trên nút bấm.
"-1"
Điều thứ 5 trong quy tắc thang máy:
[Nếu đèn tín hiệu xuất hiện ở tầng -1, xin chúc mừng bạn đã thành công sang phía bên kia. Khi cửa thang vừa mở, hãy nhanh chân chạy về phía trước, đừng do dự, đừng quay đầu. Đây là cơ hội sống sót duy nhất.]
Cơ hội duy nhất.
Cửa vừa mở, trước mặt là màn sương trắng xóa, che kín tầm nhìn.
Ba chúng tôi không dám chần chừ thêm, dồn sức chạy như điên về phía trước, không dám ngoảnh đầu lại.
Không biết đã chạy bao lâu, tôi cũng không còn nghe tiếng bước chân của Dịch Sơn và Khương Tử Ngọc.
Cơ thể càng lúc càng mệt.
Có lẽ do mất m.áu quá nhiều, lát sau không thể gắng gượng thêm được nữa, tôi hoàn toàn ngã gục.
Mất đi ý thức.
27.
Lúc tỉnh lại đã thấy mình đang ở bệnh viện thành phố.
Theo lời kể của mọi người, tôi được một dì đang quét dọn phát hiện ra.
Cả người cứ như cá ch.ết, nằm gục trong ngõ, trên ngón tay rỉ đầy m.áu.
Dì ấy vừa thấy đã sợ, vội gọi 120 đưa tôi đến bệnh viện.
May mắn cũng không nghiêm trọng, cơ thể mệt mỏi quá sức, hơn nữa còn mất m.áu quá nhiều.
Dù mất đi ba ngón tay nhưng vẫn còn sống sót mà thoát ra ngoài đã là một điều may mắn.
Giường bên cạnh là một ông chú tính tình cởi mở, trò chuyện chọc cười với tôi mỗi ngày, cho nên bản thân cũng không cảm thấy cô đơn.
Tôi không rõ Dịch Sơn và Khương Tử Ngọc thế nào.
Rõ ràng bọn họ không bị đưa đến cùng một nơi với tôi, mà chúng tôi cũng chẳng để lại thông tin liên lạc.
Nhưng nhìn ra bầu trời đầy nắng ngoài cửa sổ, tôi tin chắc họ cũng thoát khỏi nơi quỷ quái đó, trở lại cuộc sống bình thường.
Trong lúc đang thẫn thờ, ông chú bên cạnh đã bóc xong quả quýt, chia một nửa cho tôi.
"Ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn."
Tôi tò mò nhìn sang: "Chuyện lớn gì cơ?"
Đối phương bĩu môi:
"Giới trẻ các cậu bây giờ không thích xem mấy kênh truyền hình địa phương nữa sao? Bên ngoài đã đồn thổi ầm ĩ như thế, má.u me lắm."
"Má.u me?"
"Đúng vậy, ở trung tâm thành phố có một tòa nhà, hai ngày nay trong thang máy bốc mùi nồng nặc, tầng càng thấp càng ngửi thấy rõ, nhiều người chắc chắn có mùi thịt thối." Chú ấy vừa nói vừa thở dài:
"Sau đó, người bảo trì thang máy cũng đi xuống kiểm tra. Những gì nhìn thấy khó mà tưởng tượng nổi, bên dưới hố thang chất đầy th.i th.ể."
Nghe đến đây, tim tôi hẫng một nhịp.
Nhớ lại tiếng chuông cảnh báo khi vừa bước vào thang máy.
[Tất cả mọi người vui lòng tuân thủ nội quy, nếu không sẽ bị thang máy nghiền nát thành thịt vụn!]
Thấy tôi sửng sốt, ông chú còn tưởng tôi bị dọa sợ, vừa ăn quýt vừa nói:
"Chàng trai à, m.áu thịt rơi vãi đầy đất, tay chân xếp chồng lên nhau, cũng chẳng phân biệt nổi có bao nhiêu th.i th.ể. Nhưng nghĩ lại thì, nếu ngày nào cũng bị thang máy đè lên, không nát thịt mới lạ."
Tôi thắc mắc:
"Cảnh sát không điều tra được có bao nhiêu th.i th.ể sao?"
Ông chú nheo mắt rồi trả lời:
"Hình như hôm nay tôi nghe có nói bác sĩ pháp y đã qua khám nghiệm t.ử th.i."
"Họ nói sao?"
"Ước chừng có khoảng 15 th.i th.ể."
Tôi choáng váng.
Nửa quả quýt rơi thẳng xuống đất.
Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra, từ "duy nhất" trong "cơ hội sống duy nhất" không phải ám chỉ phương pháp mà là số lượng người.
Chúng tôi thật vất vả mới trốn thoát nhưng cuối cùng vẫn rơi vào bẫy của quy tắc.
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời vốn trong xanh đầy nắng, hiện giờ lại bị che khuất bởi những đám mây xám xịt.
Trong lòng chua xót.
Rõ ràng đã thoát khỏi thang máy, nhưng dường như vẫn bị vây hãm bên trong.
END