01.
Có người đang ẩn núp ở đâu đó.
Hơi thở rất nhẹ nhưng không thoát nổi thính giác nhạy bén của tôi.
Con gấu bông lớn màu hồng nhạt đang dựa vào giường, khuôn mặt không có miệng của nó nhìn tôi chằm chằm tôi, trên giường có vết lõm rõ ràng.
Chẳng trách sau khi xảy ra vụ án, cảnh sát không tìm thấy tung tích hung thủ.
Hoá ra, hắn đang trốn trong phòng tôi.
Mà tôi, là nạn nhân thứ năm trong cuốn tiểu thuyết trinh thám.
Hung thủ điên cuồng gi.ết hại hơn chục người. Trong tiểu thuyết cũng chỉ đề cập ngắn gọn về cái ch.ết của tôi.
[Đôi bàn tay thô ráp, cứng rắn của hắn trói chặt cô lại, bịt kín hai mắt cô, đặt máy quay phim phía đối diện, bắt đầu giở trò đồi bại, hành hạ cô một cách vô nhân đạo.].
Ngôn Tình Sắc[Hắn rạch ngang cổ cô, m.áu tươi tuôn xối xả. Cuối video, hắn thích thú, khiêu khích cảnh sát: “Có thích món quà của tôi không?”]
[Phần tiếp theo sẽ càng thêm thú vị.]
Cuối cùng, đầu của tôi được tìm thấy trong con gấu bông.
Kẻ sát nhân đã lấy hết bông gòn bên trong, nấu chín cơ thể tôi, nhồi nhét vào trong vỏ gấu, sau đó ném tôi ra giữa chốn phố xá tấp nập.
Cuốn tiểu thuyết này cũng thật thú vị, tôi run rẩy che mặt, nhưng vẫn không ngăn được khóe miệng đang nhếch cao của mình.
Trùng hợp quá, tôi cũng là một kẻ gi.ết người hàng loạt.
Lấy việc săn gi.ết làm niềm vui, hai tay đã nhuốm m.áu của vô số tên súc sinh.
Trước khi xuyên vào đây, tôi đang săn gi.ết hai gã cầm thú chuyên bắt nạt những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Tôi dùng dây câu bịt miệng chúng, đập vỡ xương bánh chè.
Cắt luôn công cụ gây án vứt vào giếng khô, không những thế, mỗi ngày đều mang đến vô số món ngon để chúng vùng vẫy trong đau đớn, đói khát.
Nỗi sợ hãi của chúng chính là niềm vui của tôi.
Lần này, gặp được đối thủ ngang tài ngang sức càng khiến m.áu trong người tôi sôi sục hơn bao giờ hết, tôi kìm nén sự kích động, nhẹ nhàng xoa đầu gấu bông.
Tên súc sinh này, cứ chờ xem.
Đêm nay, ai mới là người ch.ết.
02.
Tôi giả bộ không phát hiện ra hắn, bình tĩnh lấy áo ngủ ra thay ngay trước mặt con gấu bông, cởi từng chiếc một.
Hiện giờ đang là giữa mùa đông, gió lạnh thổi mạnh, lạnh lẽo thấu xương, cứ đập mạnh vào cửa sổ.
Tôi cởi cúc áo khoác, đến áo len, áo sơ mi lót trong…
Không ngại khoe ra làn da săn chắc và những đường cong quyến rũ của mình.
Ánh mắt của tên sát nhân dõi theo tôi không rời.
Trong tiểu thuyết viết, thời gian t.ử v.ong của tôi là 11 giờ đêm.
Hung thủ ấn núp từ trước để quan sát con mồi, tận hưởng khoái cảm trong quá trình gây án.
Điều này càng khiến hắn thêm hưng phấn.
Tôi hiểu, bởi tôi cũng thích như vậy.
Tôi nhớ rõ, trong cuốn tiểu thuyết, cảnh sát ghi chép như sau:
[Nơi chứa đầu của 5 nạn nhân đều có ý nghĩa riêng. Theo suy đoán của chúng tôi, hung thủ đang ở độ tuổi từ mười tám đến ba mươi, hắn từng phải chịu tổn thương nghiêm trọng trong vấn đề tình cảm.]
Không sai, con gấu bông kia là do bạn trai Cố Nhất Thành tặng tôi.
Anh ta từng đùa rằng: “Nếu khi anh không có ở bên, em cứ ôm nó, cũng giống như đang ôm anh vậy.”
Ngoài miệng thì chê bai, nói anh ta thiếu gu thẩm mỹ, nhưng thực chất mỗi đêm khi anh ta đi công tác, tôi đều ôm chặt nó để ngủ.
Ngay cả sau này, chúng tôi chia tay vì phát hiện anh ta ngoại tình, cái thói quen ấy vẫn không sửa được.
Gần đây khi thức dậy, tôi luôn thấy mình nằm trong vòng tay của gấu bông, tay của nó còn đặt lên eo tôi.
Giống như những cặp đôi yêu nhau.
Lớp vải nhung cực dày, đủ để che giấu sự hiện diện của một người đang ẩn trốn bên trong.
Cũng đủ để “nó” trở thành hắn.
03.
Sâu trong đôi mắt hình bầu dục của gấu bông phản chiếu thân hình trẻ trung, duyên dáng.
Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng, hơi thở của người bên trong đang dần trở nên gấp gáp.
Bởi vì màn biểu diễn vừa rồi của tôi khiến hắn càng thêm hưng phấn.
04.
Tôi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, lấy ra một chiếc tông đơ cắt tỉa lông mày.
Thử một chút, lưỡi d/ao sắc bén này cũng đủ để đâm thủng cổ họng mỏng manh của con người.
Tôi lặng lẽ dựa vào tường, suy nghĩ xem nên xử lý th.i th.ể một cách nhanh gọn nhất thế nào. Đưa hắn đến nhà máy xay thịt để làm nhân hay thiết kế một vụ án nhảy lầu?
Thôi, cứ chém đầu đi, tuy rằng m.áu bắn ra sẽ rất nhiều, khá phiền phức.
Nhưng trong tiểu thuyết, chẳng phải hắn cũng làm vậy với tôi sao?
Sương mù của hơi nước phả vào tấm kính, loáng thoáng còn thấy một bóng đen.
Hung thủ muốn tới rồi.
Hắn nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, cơ bắp khắp người tôi giật giật, chỉ chờ tấn công. Sức mạnh của cơ thể này chỉ ở mức trung bình, cho nên tôi nhất định phải một phát ăn ngay.
Nhưng đột nhiên, tay nắm cửa dừng lại, giữ nguyên ở góc 90 độ.
Sao thế? Sợ rồi à? Đạo đức nghề nghiệp để đâu?
Hung thủ buông tay, yên lặng lui về sau.
Tôi đang thắc mắc, bên ngoài ban công lại truyền đến chút động tĩnh.
Có người tới.
Sự xuất hiện của kẻ đột nhập không mời mà đến làm gián đoạn cuộc đi săn của tôi.
05.
“He he, người đẹp đang tắm à, chúng ta tắm chung nhé.”
Người lẻn vào là Trương Thuận, sống ngay cạnh nhà, gã là một tên háo sắc, dâm dê.
Ban công hai nhà sát gần nhau, quần nội y tôi treo cứ hai ba ngày lại bị lấy mất. Có lần, gã còn cố ý đứng trước mặt tôi, nhặt nó lên ngửi ngửi, thậm chí còn làm ra vẻ say sưa mê mẩn.
“Người đẹp, cô tìm cái này à?”
Lúc bạn trai tôi vẫn ở đây, gã còn khá kìm chế.
Nhưng có đêm, gã nhân lúc Cố Nhất Thành đi công tác, cạy cửa lẻn vào x.âm phạm tôi.
Sau đó, tôi muốn báo cảnh sát, nhưng Cố Nhất Thành lại ngăn cản, anh ta nói nếu tôi làm vậy, sau này phải đối diện với ánh mắt của người khác thế nào, đi đến đâu cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ, thể diện vứt đi đâu?
Vì thế, tôi đành nhịn xuống, nhưng chẳng bao lâu, Cố Nhất Thành vẫn chia tay.
“Cút đi, nếu không tôi sẽ gọi người đến!”
Mọi việc đều phải ưu tiên thứ tự trước sau, còn nhiều cơ hội để xử lý gã. Cho nên, tôi định hù dọa gã trước.
Nhưng Trương Thuận không hề sợ hãi, ngược lại càng cười tục tĩu:
“Cô muốn gọi ai? Bạn trai cũ? Đừng phí sức, thằng ranh đó chẳng dám đến đây đâu, đêm đó tôi có thể ra tay, cũng nhờ một phần công sức của cậu ta.”
06.
Có ý gì?
Tôi ngẩng phắt đầu, hai mắt hiện đầy tơ m.áu, nhìn gã chằm chằm.
Trương Thuận vừa uống rượu, chẳng thèm lựa lời, cứ bô bô khai hết:
"Thấy cô đáng thương như vậy, nói cho cô biết cũng được. Tên đó đưa tôi chìa khóa dự phòng, nói bản thân sẽ đi công tác, đã hạ thuốc với cô. Nếu không, sao tôi có thể lẻn vào dễ dàng thế chứ? Ha ha, cậu ta vốn dĩ muốn chia tay với cô, cho nên mới bày trò như vậy."
Cố Nhất Thành ngoại tình với con gái của ông chủ công ty tôi, Tô Ngọc.
Cô ta vừa nhìn đã thích, kiêu căng ngạo mạn, ỷ thế giàu có, cho nên không tên đàn ông nào có thể từ chối.
Mấy năm Cố Nhất Thành học thạc sĩ, tiến sĩ, tiền học đều do tôi trả. Vì để xây dựng hình tượng đạo đức tốt đẹp, rũ sạch quan hệ với tôi, anh ta mới dày công thiết kế sự việc kia.
Sau khi chia tay, anh ta nhanh chóng dọn sạch đồ đạc trong nhà.
Chỉ để lại con hello kitty này cho tôi.
Chuyện này bị truyền ra ngoài, Tô Ngọc chê cười giễu cợt:
"Chỉ là một con gấu bông hàng nhái mà thôi, nếu muốn thì cô ta có thể giữ. Nhìn cái dáng vẻ keo kiệt đó, có người đàn ông nào sẵn sàng chi tiền cho cô ta chứ?"
Tôi chợt nhận ra.
Có lẽ, đêm nay hung thủ đến tận cửa, cũng không phải là ngẫu nhiên.
07.
Tôi và nguyên chủ chẳng những trùng tên, ngay cả ngày tháng năm sinh cũng giống hệt.
Cuộc sống trước năm 14 tuổi của chúng tôi đều tương tự, mãi cho đến ngày sinh nhật hôm đó. Viện trưởng của cô nhi viện dẫn tôi tới phòng riêng trong khách sạn của nhà tài trợ.
Trong lúc giằng co, tôi vô tình gi.ết người. Sau đó sợ tội bỏ chạy.
Nhưng ở thế giới này, "tôi" chọn cách chịu đựng trong im lặng.
Từ đó, cuộc sống của chúng tôi khác nhau một trời một vực.
Chẳng trách khi đi tắm, tôi phát hiện trên người có nhiều dấu vết tự hành hạ bản thân, trên bàn còn có mấy loại thuốc chống trầm cảm.
Sau khi tăng ca đến 10 rưỡi đêm, cô ấy sẽ đến cửa hàng tiện lợi mua cơm nắm, sinh hoạt tiết kiệm với bạn trai, ngay cả một chiếc váy cũng không dám mua.
Đáng tiếc, vận rủi thường chọn người nghèo, sợi dây gai chỉ đứt tại những chỗ mỏng manh nhất.
Cô ấy đã chịu đựng, nhẫn nhục cả một đời nhưng chỉ đổi lại được cuộc sống không như ý.
Cơ thể bắt đầu nóng dần, cổ họng tôi khô khốc, không biết vì 5 người đã ch.ết, hay 2 người trong quá khứ.
Trương Thuận tưởng rằng tôi chịu nhượng bộ, đắc ý đi tới, dụi đầu vào cổ tôi.
Lần này, tôi không từ chối.
Nào có ai nỡ từ chối kẻ thù tự dâng đến tận cửa chứ?