Trùng Sinh Niên Đại: Mang Theo Không Gian Làm Giàu Để Bao Nuôi Anh

Chương 7


2 tuần

trướctiếp

Hai anh em Tần Dư và Tần Mai đứng ở cửa.

Sau khi bọn họ nhìn thấy Dung Yên ra ngoài, hai anh em nhìn vào trong phòng.

Rõ ràng là muốn đi vào thăm anh cả của bọn họ.

“Chị dâu cả, bên ngoài có người tìm……” Thật ra điều Tần Dư muốn hỏi nhất là anh cả của mình như thế nào rồi .

Dung Yên nghe thấy tiếng gọi chị dâu cả này, không nhịn được mà nhướng mày.

Xem ra mới qua một đêm, thái độ của thằng nhóc này với cô thật sự thay đổi rất nhiều!

“Hai em có thể vào thăm anh cả một lát.”

Vừa mới dứt lời, hai anh em vội vàng chạy vào trong nhà.

“Anh cả, anh tỉnh rồi sao?”

Dung Yên nghe thấy giọng nói vui mừng, ngạc nhiên của Tần Dư, không nhịn được nhếch môi cười.

Sau đó cô cất bước ra ngoài mở cửa nhà.

Khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp Từ Khả, Dung Yên cười thầm trong lòng, nữ chủ tổ đối chiếu đã đến nhà rồi sao?

Ồ! Đây là đến để thăm dò thật giả sao?

Chậc!

“Là cô à! Tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Giọng điệu thản nhiên này khiến trong lòng Từ Khả cảm thấy khó chịu hồi hộp, chuyện này khiến cô ta càng thêm hối hận vì đã ra ngoài hôm qua.

Nếu không thì, có cô ta ở bên cạnh, sao Dung Yên có thể tránh được?

Cố gắng nở một nụ cười, “Dung Yên, hôm qua tôi không có ở đây, tới tối qua tôi mới về thì nghe nói cô xém chút nữa xảy ra chuyện rồi, cho nên đến đây xem thử, cô không sao chứ?”

Dung Yên nhướng mày nhìn cô, “Vậy cô hy vọng tôi có sao? Hay là hy vọng tôi không sao?”

Từ Khả nghe thấy mấy lời kỳ lạ này của Dung Yên, cuối cùng cũng phát hiện sự bất thường của cô .

“…… Dung Yên, sao cô lại hỏi như vậy chứ? Đương nhiên là tôi hy vọng cô không sao……”

Dung Yên cười lạnh: “Tôi có sao hay không, chẳng lẽ cô ở ký túc xá của thanh niên trí thức, không phải biết rõ ràng nhất sao?”

Nếu như Cố Lan đáng hận, như vậy thì người phụ nữ trước mắt không những đáng hận mà còn đáng sợ nữa, là một con bò cạp có độc.

Người phụ nữ này chính là ăn màn thầu máu của nguyên chủ và những người thân cận bên cạnh nguyên chủ, mới có thể trở thành thành tổ đối chiếu của nguyên chủ mà có cuộc sống tốt đẹp.

Nguyên chủ qua đời, Tần Dã- người kết hôn với nguyên chủ, ba anh em bọn họ cũng không có kết cục tốt đẹp, cha mẹ ruột của nguyên chủ cũng chết thảm.

Người phụ nữ này đã hút hết tất cả vận khí của một vài người thân thiết với nguyên chủ nhất.

Cô ta mới có thành tích như vậy.

Người vừa được đoàn sủng vừa có vận may…… Tôi nhổ vào!

Nói là trộm —— Cũng là coi trọng người phụ nữ này rồi

Từ Khả tỏ vẻ đau lòng, ấm ức mà nói:

“Dung Yên, tôi chỉ là tốt bụng hỏi thăm một chút mà thôi, hôm nay cô bị gì vậy? Nói chuyện khó chịu như vậy?”

Có phải Tần Dã đã xảy ra chuyện rồi không?

Theo lý, ở trong mộng…… Tối qua Tần Dã hẳn là đã bị lợn rừng đâm chết rồi. Chỉ cần Tần Dã chết rồi, Dung Yên còn có thể có cuộc sống tốt sao?

Tần Khả đè nén sự kích động trong lòng.

Ánh mắt của cô ta quá sáng, Dung Yên lại không phải người mù, sao lại không nhìn thấy?

Trong lòng cười nhạo một tiếng, cô cũng không rảnh rỗi đứng nói chuyện với người phụ nữ này ở đây.

“Ai cần lòng tốt của cô, mau cút về cho tôi, sau này ký túc của thanh niên trí thức xảy ra chuyện gì, cũng đừng đến tìm tôi, bây giờ tôi cũng không được coi là thanh niên trí thức.”

Từ Khả kinh ngạc: “Cô……”

Dung Yên cười lạnh một tiếng, trực tiếp đóng cửa lại, ai con mẹ nó muốn nói nhảm, nhiều lời với người có lòng dạ đen tối chứ? Ở lâu thêm một chút, không chừng sẽ bị hút vận khí.

Từ Khả bị chặn ở ngoài cửa, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, con ngươi đen đến mức dọa người.

Cô ta không ngờ mới một ngày, thái độ của Dung Yên đối với cô ta lại thay đổi chóng mặt như vậy.

Chẳng lẽ chuyện xảy ra hôm qua đã khiến Dung Yên thay đổi?

Nghĩ đến đây, cô ta không nhịn được thầm mắng Cố Lan là đồ ngu ngốc, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm tốt được.

Bây giờ phải làm sao đây?

Cứ rời đi như vậy, cô ta có chút tâm không cam lòng, nhưng mà cứ tiếp tục đứng ở đây thì cũng không làm gì được.

Đành phải về trước rồi tính tiếp.

***

Dung Yên vào nhà, nhìn thấy hai anh em Tần Dư đang lau nước mắt.

Không khỏi ngạc nhiên, “Hai em sao vậy?”

Tần Dư nhìn thấy cô, lập tức dùng mu bàn tay lau mặt, vẻ mặt có chút bướng bỉnh: “Em không sao cả.”

Thực ra là chuyện rất lớn, nhà bọn họ cũng không còn bao nhiêu lương thực, mười ngày nữa là Tết Nguyên Đán, bây giờ anh cả bị thương, hết lương thực thì phải làm sao đây?

Cả nhà bọn họ đều sẽ đói bụng.

Còn nữa, không thể không mua thuốc cho em gái được.

Tất cả những chuyện này khiến Tần Dã vô cùng lo lắng.

Tần Mai nhát gan sợ sệt, lúc cô bé nhìn thấy Dung Yên, lập tức trốn sau lưng anh hai của mình.

Có lẽ cô bé cảm thấy như vậy thì tốt hơn một chút, cho nên thò đầu ra ngoài nhỏ giọng nói: “…… Chị dâu cả.”

Dung Yên nhìn đôi mắt nhỏ sáng ngời của cô bé, cô vẫn rất thích, lấy hai viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ từ trong túi áo - Thật ra là ở trong không gian ra.

“Này, cho em.”

Cũng không thể để cô bé uổng công gọi cô là chị dâu cả được.

Tần Mai nhìn vào vật màu trắng ngần trong lòng bàn tay Dung Yên…… Kẹo?

Cô bé không khống chế được mà liếm đôi môi khô khốc của mình.

Đôi mắt nhỏ nhìn viên kẹo chằm chằm rồi không động đậy gì nữa.

Tần Dư lại là cảnh giác nhìn Dung Yên, mặc dù ấn tượng của cậu ấy đã thay đổi sau đêm qua.

Dung Yên nhìn này hai người, “Còn đứng đó làm gì? Mau lấy đi, nếu không thì…… Chị sẽ tức giận đó.”

Hai anh em Tần Dư vẫn không động đậy.

Hai anh em họ đã lớn như vậy rồi, không chỉ chưa từng ăn qua loại kẹo này, cũng chưa từng nhận được lòng tốt của người khác, đột nhiên có người cho bọn họ kẹo…… Bọn họ không chỉ do dự, mà còn ngỡ ngàng.

Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Dung Yên thở dài một hơi, bước lên phía trước, nắm lấy tay bọn họ, cho mỗi người một viên kẹo.

“Ăn đi!”

Hai anh em nắm chặt tay theo bản năng, sau đó có chút khó hiểu mà quay đầu lại nhìn anh cả đang nằm trên giường.

Tần Dã nhìn thấy ánh mắt của hai đứa em, liền mở miệng: “Nếu như chị dâu cả cho các em, thì cứ ăn đi!”

Anh là đàn ông, cho dù có tiền cũng không tinh tế như vậy, mua những thứ này cho bọn nhỏ, huống chi, nhà bọn họ cũng không có tiền.

Đôi mắt của Tần Mai đột nhiên sáng ngời, cô bé rõ ràng vô cùng vui mừng.

“Cảm ơn chị dâu cả……” Cô bé nhỏ giọng mở miệng, tay nắm chặt viên kẹo sữa kia.

Dung Yên mỉm cười, những đứa trẻ lễ phép luôn rất đáng yêu, “Người một nhà, không cần cảm ơn!”

Ba chữ người một nhà Dung Yên thuận miệng nói ra đã sưởi ấm trái tim của ba anh em nhà họ Tần....... Có một cảm giác ấm áp xưa nay chưa từng có chảy qua trái tim bọn họ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp