Bên này, mặc dù Từ Khả đã chạy về rồi, nhưng cô ta cũng không chạy về ký túc xá thanh niên trí thức, mà giữa đường đứng lại đợi Diệp Duật.

Cô ta phải giải thích với Diệp Duật, nếu không, mối quan hệ của cô ta và Diệp Duật sẽ có khoảng cách.

Nói đến chuyện này, vẫn phải trách con tiện nhân Dung Yên kia.

Tất cả là lỗi của con tiện nhân kia.

Nếu như cô ta và Diệp Duật chia tay... Trong mắt Từ Khả lóe lên ánh nhìn dữ tợn, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con tiện nhân Dung Yên kia.

Bây giờ, điều quan trọng nhất cô ta cần làm là xoa dịu Diệp Duật, không để Diệp Duật thất vọng về cô ta, cũng không thể để Diệp Duật chia tay cô ta.

Trong lòng đang lo lắng suy nghĩ lát nữa phải giải thích như thế nào, phải làm như thế nào.

Sau đó Từ Khả nhìn thấy Diệp Duật đi tới.

Đôi mắt cô ta sáng lên, cô ta nhanh chóng lao về phía trước.

“Diệp Duật...” Giọng điệu có chút ấm ức.

Nếu là một tiếng trước, Diệp Duật có thể sẽ đau lòng khi nhìn thấy cô ta như thế này, nhưng bây giờ, anh ta thật sự không thể cảm thấy đau lòng nữa.

“Sao cô lại làm như vậy?”

Từ Khả nghe anh ta nói như vậy, tim đập thình thịch, lẩm bẩm nói không ổn, quả nhiên, Diệp Duật tin tưởng lời của con tiện nhân kia rồi.

Cô tỏ vẻ vô cùng đau lòng, cùng với vẻ mặt chịu đả kích nghiêm trọng.

“Diệp Duật, em thật sự không có làm, Dung Yên đang vu khống em...”

Sắc mặt Diệp Duật rất khó coi: “...”

Cô ta đang xem mình là đồ ngốc sao?

“Tôi không muốn nhắc đến chuyện này nữa, lát nữa chúng ta đến đài phát thanh của đại đội xin lỗi Dung Yên.”

Anh ta muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, sau đó trở về thành phố càng sớm càng tốt, anh ta không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.

Từ Khả nghe thấy lời này, sắc mặt của cô ta liên tục thay đổi.

Bảo cô ta dùng loa phát thanh xin lỗi con tiện nhân Dung Yên kia? Vậy thì người của đại đội Tần gia sẽ nhìn cô ta như thế nào?

Diệp Duật nhìn vẻ mặt của Từ Khả, cố gắng khiến mình phớt lờ vết máu trên trán cô ta, sau đó lạnh lùng nói: “Nếu cô không đi, vậy cũng được, sau này, chúng ta không cần liên lạc nữa.”

Từ Khả giật mình, cô ta không thể tin được mà mở to hai mắt, “Anh muốn chia tay em sao?”

“Có lẽ chúng ta không phù hợp...” Diệp Duật phát hiện lúc bản thân nói ra lời này, trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu lắm.

Điều này khiến anh ta hiểu được, thì ra tình cảm anh ta dành cho Từ Khả cũng không sâu đậm như anh ta tưởng tượng.

Chủ yếu là, anh ta khá thích những cô gái lương thiện.

Từ Khả lập tức bật khóc, sau đó bất chấp tất cả ôm chặt anh ta.

Giọng nói nghẹn ngào: “Em không chia tay... Nếu như anh chia tay, em dứt khoát đi chết cho rồi...”

Người đàn ông cô ta cực khổ lắm mới giành được, cho dù chết, cô ta cũng sẽ không buông tay.

Diệp Duật bị cô ta ôm chặt cả người cứng đờ, anh ta lập tức hất tay Từ Khả ra.

“Cô mau buông tay…” Nếu như bị người khác nhìn thấy, vậy thì xong rồi?

 “Em không buông tay đâu, Diệp Duật, chúng ta đừng chia tay được không? Em không thể sống thiếu anh được, nếu anh muốn em xin lỗi Dung Yên, em sẽ đi xin lỗi, anh muốn em làm gì cũng được hết, nhưng không thể chia tay…”

Máu và nước mắt trộn lẫn khắp mặt Từ Khả, cộng thêm khuôn mặt sưng tấy vì bị đánh, nhìn có vẻ không đẹp chút nào, ngược lại còn có chút đáng sợ.

Diệp Duật muốn thoát ra, nhưng Từ Khả ôm anh ta quá chặt.

Anh ta lo lắng nhìn xung quanh, khi anh ta nhìn thấy có người cách đó không xa đang đi đến, lập tức vô cùng hoảng sợ,“...Được, không chia tay, cô mau buông ra...”

Từ Khả vừa nghe anh ta nói như vậy, khóe miệng cong lên, sau đó buông tay ra, đứng ở bên cạnh anh ta như một người vợ nhỏ.

“Chúng ta đến ủy ban thôn đi! Em xin lỗi...”

Dáng vẻ ấm ức, chịu nhục vì tình yêu kia không còn có thể khuấy động trái tim của Diệp Duật nữa.

Anh ta gật đầu một cách cứng nhắc.

Nhanh chóng đi về phía trước.

Còn Từ Khả lập tức theo sau.

Hai người bọn họ, một người đang nghĩ cách chia tay đàng hoàng. Một người đang nghĩ cách làm thế nào để ngủ chung, như vậy thì anh ta không thể đá cô ta sang một bên nữa.

Người trong ký túc xá thanh niên trí thức chợt nghe thấy tiếng loa phóng thanh trong thôn.

“Mọi người nghe đi, hình như là giọng nói của Diệp Duật và Từ Khả.”

Cố Lan nghe mọi người nói như vậy, cô ta lập tức chạy ra ngoài sân, sau đó chăm chú lắng nghe.

Những người khác cũng chạy ra khỏi nhà.

Khi nghe rõ ràng nội dung trong loa phóng thanh, bọn họ mở to mắt vì kinh ngạc.

Diệp Duật và Từ Khả... Bọn họ đang xin lỗi Dung Yên bằng loa phát thanh à?

Người nào cũng sợ vừa rồi bản thân nghe nhầm, nên nhìn về phía đồng đội, phát hiện vẻ mặt của mọi người cũng giống như mình, rõ ràng là chịu đả kích nghiêm trọng.

Vì vậy hoàn toàn chắc chắn rằng những gì bọn họ vừa nghe thấy là sự thật.

Diệp Duật và Từ Khả thật sự đang xin lỗi ... Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Cố Lan nghe một lúc lâu, sau đó cười lạnh một tiếng.

Con tiện nhân Từ Khả đó thật sự rất giỏi giả vờ, bây giờ lại mất mặt lớn như vậy, xem sau này cô ta sẽ ở lại thôn này như thế nào?

Đây quả thực là quả báo, mới vừa nãy không phải còn ép mình xin lỗi cô ta sao? Bây giờ đến lượt con tiện nhân Từ Khả đó rồi.

Nỗi ấm ức lúc nãy cô ta phải chịu đựng, bây giờ lập thoải mái rồi.

Nếu ở đây không có nhiều người như vậy, cô ta thật muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.

Tuy nhiên, ngay khi cô ta nghĩ đến Dung Yên, niềm vui của cô ta lại vụt tắt giống như thủy triều rút xuống.

Vẻ mặt cô ta ảm đạm một lần nữa.

Nếu Dung Yên có thể ép Diệp Duật và Từ Khả dùng loa phát thanh để xin lỗi, chuyện xấu hổ như vậy mà hai người bọn họ đều chấp nhận, điều đó có nghĩa là hôm nay Dung Yên tiêu nhiều tiền như vậy, đều là tiền của cô ta.

Cho nên, con tiện nhân Dung Yên kia lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play