Tận Thế Đệ Nhất Hiệp Hội

Chương 1: Trở Lại Quá Khứ


2 tuần


Ánh lửa ngập trời, tiếng nổ mạnh vang khắp nơi. 

Phòng ốc không ngừng sập, mọi người chạy trốn khắp nơi, toàn bộ thành thị loạn thành một đoàn.

“Phó bản cấp S mất khống chế, ma vật ở trong thành tàn sát bừa bãi, con người chuẩn bị nghênh đón tận thế.”

“Nơi này có cư dân bị thương. Mau thỉnh cầu chi viện, thỉnh cầu chi viện!”.

“Thợ săn cấp S đâu? Vì sao còn chưa đuổi tới?!”

“Bên trong cánh cửa tràn ra quá nhiều ma vật, nhân lực không đủ, quá nhiều việc không thể lo liệu hết!”.

……

Bên cạnh tựa hồ có rất nhiều người nói.  m thanh đan chéo nhau, cãi cọ ầm ĩ, không thể phân biệt rõ.

Không biết qua bao lâu, âm thanh náo động dần dần bình ổn lại, chỉ còn âm thanh của một người thiếu nữ thấp giọng cầu nguyện ở bên tai: “Vân Lan hội trưởng, người nhanh tới đi, ngăn cản bi kịch phát sinh. Làm ơn……”

 

**

Tổ trạch Vân gia.

Trong phòng ngủ, Vân Lan đứng ở trước gương, đánh giá chính mình trong gương, thật lâu không thể hồi thần.

Thân thể nhỏ đi.

Bộ dáng cũng trở nên non nớt.

Phảng phất thật sự trở lại quá khứ.

Cô mở cửa phòng ra, tùy tiện ngăn một vị hầu gái lại dò hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”

Hầu gái có chút kinh ngạc, thành thật trả lời: “Tân thế kỷ năm thứ 2, tháng 9 ngày 10.”

Tân thế kỷ năm thứ 2……

Vân Lan đóng cửa phòng lại, ngồi bên mép giường, sửa sang lại manh mối.

Tân thế kỷ còn được gọi là thời kì mạt thế, bắt đầu vào khoảng một năm trước 

Một ngày nọ ở một năm trước, “Cổng” giữa thế giới với các chiều không gian khác liên tiếp bị mở ra .Cánh cổng của mỗi nơi khác đều có các loại ma vật bên trong, chỉ khi đánh chết toàn bộ ma vật, cánh cổng mới có thể đóng lại.

Nếu trong một thời hạn nhất định mà  không thể quét sạch, cánh cổng sẽ mất đi sự khống chế. Ma vật có thể thông qua cánh cổng để đi đến hiện thực, tùy ý giết chóc.

Cô ở Tân thế kỷ năm thứ 5, chính là bởi vì phó bản cấp S bị mất khống chế, mới gặp phải nguy cơ tất cả nhân loại đều bị giết chết.

“Còn thời gian 3 năm nữa……”

Tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của cô:  “Lan tiểu thư, Hải gia gia muốn gặp ngươi.”

“Chờ một lát.” Vân Lan đứng dậy thay quần áo.

____

 

Tập đoàn Vân thị tài lực hùng hậu, là tập đoàn tài chính nổi tiếng toàn quốc.

Sở hữu đông đảo các công ty con, phạm vi kinh doanh cực lớn. Khách sạn, công viên trò chơi, trò chơi, bảo hiểm, điền trang, ngân hàng…… Đều có nói đến.

Có tiền tới mức độ nào?

Hài tử Vân gia đã từng bị bắt cóc, còn đòi một trăm triệu tiền chuộc. Các vị trưởng bối không thể không phái người bảo hộ, phòng ngừa tình huống nguy hiểm.

Vân Lan là người thừa kế tiếp theo của tập đoàn Vân thị, từ nhỏ tiếp thu trình độ giáo dục xuất sắc. Nên biểu hiện của cô rất xuất sắc, chưa bao giờ làm trưởng bối trong nhà thất vọng.

Cho đến khi các cánh cửa của các không gian khác liên tiếp xuất hiện.

“Gia gia.” Vân Lan nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Vân Hải Dương nhìn cô cháu gái mà mình đắc ý, thật lâu không nói gì.

Sau khi các cánh cổng xuất hiện, các loại năng lực đặc thù của “ Thợ săn ma” sẽ tùy lúc xuất hiện.

Cấp bậc của thợ săn đều cố định, một khi thức tỉnh sẽ không thể thay đổi.

Dân chúng bình thường, tương đương với một bộ phận người có thể chất yếu, vĩnh viễn không thể thức tỉnh.

Ba tháng trước, Vân Lan bỗng nhiên bị bệnh một khoảng thời gian, sau khi tỉnh lại liền thức tỉnh dị năng cấp S “Dung hợp”.

Phải biết rằng, thợ săn cấp bậc chia thành năm cấp bậc, từ cao đến thấp theo thứ tự là cấp S, cấp A, cấp B, cấp C, cấp D.

Toàn bộ thủ đô, ước chừng có hai nghìn vạn cư dân, người thức tỉnh dị năng cấp S không quá 14 người.

Mà Vân Lan, chính là người thứ 15.

Vân Hải Dương vui vẻ không thôi, hận không thể làm Vân Lan tức khắc tiếp nhận tập đoàn Vân thị. Nhưng mà chưa vui vẻ được mấy ngày, mọi việc đã chuyển biến bất ngờ.

Trải qua thêm một lần kiểm tra đo lường, Vân Lan đích xác có được ma lực cấp S khổng lồ, nhưng năng lực của cô cũng không phải năng lực có tính công kích, mà cô không biết dị năng “Dung hợp” sử dụng như thế nào.

Nói cách khác, trên danh nghĩa là cấp S, nhưng thực tế là dị năng phế vật, không thể sử dụng được.

Lúc trước vui sướng bao nhiêu, bây giờ lại  thất vọng bấy nhiêu.

Vân Hải Dương cho cháu gái ba tháng để chứng minh bản thân. Nhưng cho đến hôm nay, cũng chưa nghe nói tiến triển có gì đột phá.

“Thu thập tốt hành lý, chạng vạng dọn ra khỏi tổ trạch.” Hắn nói.

Người thừa kế Vân gia nhất định phải ở tổ trạch, người mà Vân Hải Dương dốc lòng dạy dỗ mà bị dọn ra tổ trạch, có nghĩa là mất đi tư cách của người thừa kế.

Vân Lan biết rất rõ hàm nghĩa phía sau hành vi này, thần sắc lại cực kỳ bình tĩnh.

Gần đây chuyện này đã xảy ra ở kiếp trước, còn lần thứ hai…… Lại cách đây không lâu, nhân loại có khả năng bị diệt vong, cô còn tâm tư đâu mà quan tâm chuyện có quyền thừa kế hay không có quyền thừa kế.

“Từ trước tới nay, tập đoàn Vân thị luôn để  cho con cháu ưu tú nhất kế thừa. Nếu gia gia cho rằng ta không phải người thừa kế thích hợp, muốn thay những người khác ngồi vào vị trí này, ta cũng không có ý kiến”. Vân Lan nghiêm túc tỏ thái độ, “Thời điểm rời khỏi tổ trạch, ta muốn mang theo Ellen cùng đi, hy vọng gia gia chấp thuận.”

Ellen là cô nhi, từ nhỏ được Vân gia nhận nuôi, luôn ở bên cạnh cô ấy, Vừa là quản gia vừa là người bảo vệ của cô.

Đã từng có trưởng bối nói rằng, Vân Lan thân là ngu dốt thừa kế của tập đoàn Vân thị, bên cạnh chỉ có một người bảo hộ thật sự không ổn.

Còn muốn phái thêm hơn mười người, nhưng trong nháy mắt toàn bộ đều bị Ellen đánh bại, có hay không có cũng không khác nhau.

Các trưởng bối lúc này mới không cong nói nhiều.

“Ellen là người kiệt xuất nhất trong đám trẻ được nhận nuôi, người hắn phục vụ chưa bao giờ là ngươi, mà là người thừa kế của  Vân gia. Nếu ngươi đã mất đi tư cách người thừa kế, qua một khoảng thời gian nữa ta sẽ phái cho ngươi một người bảo vệ khác.” Đem chuyện này nói xong, Vân Hải Dương vẫy vẫy tay: “Đi ra ngoài đi.”

Vân Lan còn muốn nói thêm, nhưng rất rõ ràng là gia gia không muốn nói chuyện cùng cô, rơi vào đường cùng cô ấy chỉ có thể  rời đi trước.

**

Trở lại phòng ngủ, Vân Lan cầm ly trà nóng lẳng lặng suy tư.

Ellen, cô nhất định phải mang theo. Vấn đề là làm như thế nào thuyết phục được  gia gia.

Nếu nói mình có kí ức của tương lai 3 năm sau, gia gia nhất định sẽ không từ bỏ cô.

Nhưng mà cô ấy cũng không muốn tiếp nhận tập đoàn Vân thị. Làm như thế nào, mới có thể mang hắn đi cùng, mà không cần ở lại tổ trạch?

Vân Lan lâm vào trầm tư.

Tiếng đập cửa vang lên.

Vân Lan mở cửa, phát hiện là Ellen: “Mời vào, có chuyện gì sao?.”

Vân Lan ngồi ở trên ghế, Ellen lo lắng mà nhìn cô: "Tư cách người thừa kế đột nhiên bị cướp đoạt, trong lòng có lẽ  không dễ chịu đi?”

Vân Lan: “Không sao…… Vẫn còn tốt.”

Lần đầu tiên trải qua thì xác thật khó có thể tiếp thu.

Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ được dưỡng bên người gia gia. Tất cả mọi người nói với cô,  tương lai cô sẽ tiếp quản tập đoàn Vân thị, cần phải đủ ưu tú.

Nghe người khác nói vậy, cô liền nghe theo, cũng đem “Trở thành người thừa kế ưu tú” trở thành mục tiêu duy nhất của cuộc đời.

Nhưng đến một ngày nào đó, hết thảy đều thay đổi.

Cô ấy thức tỉnh dị năng cấp S vô dụng, không chỉ có mất đi thân phận người thừa kế, còn bị đuổi ra khỏi tổ trạch.

Vân Lan từng oán trách chính mình. Đôi lúc cô cũng cho rằng, đều do bản thân biểu hiện quá kém, mới khiến người nhà thất vọng hoàn toàn.

Nhưng mà hiện tại sẽ không suy nghĩ như vậy nữa.

Đã trải qua một lần, cô biết làm “Vân Lan” so với làm  “người thừa kế tập đoàn Vân thị” vui vẻ hơn nhiều.

Rời đi cũng không phải chuyện gì xấu.

Ellen: “Nếu ngài muốn đoạt lại tư cách người thừa kế, tôi có thể hỗ trợ.”

Vân Lan cự tuyệt, “Ta không nghĩ sẽ tranh đoạt quyền thừa kế, chỉ nghĩ an tĩnh rời khỏi tổ trạch, sau đó thành lập một hiệp hội.”

Đời trước cô có rất nhiều tiếc nuối, đời này cô muốn tận lực bù lại.

Nếu không phải gia gia không đồng ý cho cô mang Ellen theo, lúc này cô đã sớm đi rồi.

Vân Lan đang buồn rầu, lại thấy Ellen nắm lấy tay phải cô, hôn lên mu bàn tay cô: “Ta có thể hiểu được.”

Vân Lan, “???”

Ngươi hiểu được cái gì?

Còn không có kịp dò hỏi, liền thấy Ellen rời khỏi phòng.

“Kỳ quái, đời trước rõ ràng là mang theo Ellen cùng nhau đi, lúc ấy thương lượng  như thế nào nh?”.

Vân Lan nỗ lực hồi tưởng, lại phát hiện cái gì chính mình cũng không nhớ nổi.

Cô chỉ nhớ rõ là bản thân cực kì thương tâm, là Ellen thu thập tốt hành lý, mang cô đi ra ngoài.

Quá trình tương đối nhẹ nhàng, thế nên khiến cô không hề có ấn tượng.

“Chẳng lẽ đời trước gia gia không có cự tuyệt thỉnh cầu của ta?”

“Không, lúc ấy quá khổ sở, căn bản đã quên nói.”

“Lúc đó làm như thế nào sẽ……”

Trong khi đang rối rắm, Ellen đã trở lại phòng ngủ: “Hải gia gia đã đáp ứng để tôi với ngài cùng nhau rời đi, bây giờ bắt đầu thu thập hành lý sao?”

Vân Lan nhìn Ellen, như là nhìn một người không quen biết.

Nếu là lúc bản thân 18 tuổi, vì thương tâm quá độ mà sẽ không nghĩ lại.

Bây giờ chính mình cũng đã 21 tuổi, trải qua rất nhiều việc, cũng rất hiểu rõ tính tình của tổ phụ.

Nếu nói theo hướng tốt thì đó là  “Lý trí”. Tương lai hắn sẽ là thợ săn mạnh nhất, dị năng phế vật cấp S không thể lãnh đạo tập đoàn Vân thị, bởi vậy sẽ không chút do dự vứt bỏ người thừa kế được bồi dưỡng mười mấy năm.

Nếu nói theo hướng xấu thì có thể là “Bạc tình”. Mặc kệ quan hệ thân cận cỡ nào, sự tình nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy, tuyệt đối không trộn lẫn một chút tình cảm.

Như vậy một người, sẽ không dễ dàng  thay đổi quyết định, trừ khi là bất đắc dĩ.

"Cậu nói với ông ấy như thế nào?” Vân Lan hỏi.

Ellen ôn hòa mà cười cười: “ Tôi nói rằng người tôi muốn phục vụ chỉ có Vân Lan tiểu thư. Sau khi cùng Hải gia gia nói rõ ràng, ông ấy liền đồng ý.”

Vân Lan, “……”

Gạt người!

Lấy tác phong từ xưa của gia gia đều là trước sau như một, ông ấy mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, mọi việc nghe theo ông ấy làm là được rồi. Vui vẻ hay cao hứng, một chút cũng không quan trọng.

“Làm sao vậy?” Ellen nghiêng đầu, trong ánh mắt toát ra vẻ khó hiểu.

Mái tóc ngắn màu đen xoã tung, đôi mắt đen sạch sẽ như hắc diệu thạch, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi phấn nộn, thoạt nhìn rất đơn thuần vô hại.

Vân Lan: “Ellen, cậu tuyệt đối sẽ không phản bội ta, đúng không?”

“Đúng vậy.” Ellen không chút do dự quỳ một gối xuống đất, “Chỉ cần là mệnh lệnh của ngài, dù lên núi cao xuống biển lửa đều không chối từ.”

“Vậy thì không còn việc gì nữa.” Vân Lan đứng lên nói: “Thu thập hành lý, chuẩn bị rời đi.”

**

Không bao lâu, ô tô ra khỏi tổ trạch, càng lúc càng đi xa.

Vân Hải Dương đứng bên cửa sổ, nhìn theo mình bọn họ đi xa.

“Đồng thời có được dị năng ám sát cấp S, cùng dị năng hỏa hệ cấp S, sức chiến đấu siêu mạnh, lại chỉ muốn phục vụ chủ nhân?”.

“Nếu không cho phép hắn tiếp tục đi theo Lan nha đầu, hắn liền xem toàn bộ tập đoàn Vân thị thành kẻ địch?”

“Kẻ điên!”

Tâm tình của Vân Hải Dương trầm trọng  tới nỗi xưa nay chưa từng có .

Ông ấy đột nhiên ý thức được, tình huống mình lo lắng nhất dần dần biến thành hiện thực.

Ở trước mắt thợ săn cấp S có giá trị vũ lực siêu cao, cho dù là Vân thị tập đoàn có là tập đoàn tài chính thứ nhất cả nước, cũng không đáng được nhắc tới.

**

“Vân Lan tiểu thư, sau này có tính toán gì không?” Ellen hỏi.

Vân Lan: “Khi cha mẹ mất có để lại cho ta một miếng đất, ta muốn ở đó thành lập hiệp hội.”

“Trừ cái này, ta còn muốn mở cửa hàng chuyên môn buôn bán trang bị, đạo cụ thích hợp cho các thợ săn ma.”

“Đáng tiếc lúc này không có đủ đủ tiền mặt, bằng không sửa chữa chung cư cho công nhân làm ký túc xá cũng không tồi.”

“Ngài muốn yêu cầu tôi làm gì?” Ellen lại hỏi.

“À thì……”

Vân Lan nhớ rõ, lúc này Ellen còn chưa thức tỉnh dị năng.

Nửa tháng sau, một cánh cửa đột ngột xuất hiện ở trên đường cao tốc. Nàng ngoài ý muốn bị cuốn vào, sống chết không rõ.

Vì cứu nàng, Ellen đã thức tỉnh dị năng ám sát cấp S, dị năng hỏa hệ cấp S, lúc này mới trở thành thợ săn duy nhất sở hữu song hệ dị năng cấp S trong cả nước.

“Tạm thời không cần hỗ trợ.” Vân Lan nói với tài xế: “Đi Thợ Săn hiệp hội.”

Hiệp hội phần lớn là tổ chức dân gian, do thợ săn đẳng cấp cao xin thành lập. Nếu tổng thực lực hiệp hội đạt tới tiêu chuẩn nhất định, có thể xin thăng cấp.

Cấp bậc của hiệp hội cũng giống thợ săn ma, từ cao đến thấp chia làm 5 cấp bậc lần lượt là  S, A, B, C, D .

Thợ Săn hiệp hội là tổ chức của chính phủ. Không chỉ phụ trách quy định cấp bậc của thợ săn, mà còn phụ trách tuyên bố nhiệm vụ.

Đương nhiên khi cánh cửa xuất hiện, trước tiên họ sẽ tiến hành phong tỏa, phòng ngừa người dân vào nhầm.

Đồng thời, Thợ Săn hiệp hội đảm nhiệm tuyên bố nhiệm vụ, kêu gọi thành lập tổ đội thợ săn, đi trước quét sạch phó bản.

Mặt khác, thợ săn cấp B trở lên, miễn là ở Thợ Săn hiệp hội đăng ký thân phận, mỗi tháng sẽ được nhận kim ngạch trợ cấp nhất định.

Nếu phát hiện trọng đại liên quan tới “Cổng”, nếu báo cho Thợ Săn hiệp hội còn có thể nhận được khen thưởng tiền mặt siêu phong phú.

Đối với cổng, mọi người chưa từng ngừng thăm dò. Nhưng mà thợ săn đã thức tỉnh thật sự quá ít, mỗi lần vào phó bản, thương vong rất nghiêm trọng. Thường xuyên qua lại các phó bản, nhân số trước sau đều duy trì ở phạm vi nhất định.

Lần này tới Thợ Săn hiệp hội, Vân Lan định thể hiện khả năng của chính mình .

 

**

 

“Vân Lan thợ săn, đã lâu không gặp.” Hội trưởng Thợ Săn hiệp hội hội, thợ săn cấp S Phương Lâm Ý cười chào hỏi.

Phương Lâm Ý là lão giả hơn 70 tuổi, tóc đã nhuộm trắng, đi đường đều chống quải trượng.

Nếu không phải Vân Lan đã nhìn qua bộ dáng khi hắn chiến đấu, tuyệt đối sẽ không  ngộ nhận hắn là lão nhân tầm thường.

“Từ lần trước ngươi đến Thợ Săn hiệp hội để tiến hành kiểm tra đo lường, xác thật đã một khoảng thời gian không gặp.” Vân Lan mỉm cười tỏ vẻ, “Gần đây ngày đêm đều nghiên cứu dị năng, trong lúc vô tình có chút phát hiện thú vị.”

Phương Lâm Ý: “Phát hiện thú vị?”.

Vân Lan: “Có thể mượn phòng thí nghiệm sao?”

Phương Lâm Ý: “Đương nhiên có thể.”

Đối mặt thợ săn cấp S, bất luận là ai đều sẽ có nhiều thêm một phần kiên nhẫn.

Cổng mỗi chỗ khác không ngừng có ma vật, còn có khoáng thạch, thảo dược, đá ma pháp.

Sau khi giải quyết ma vật, mọi người sẽ khai thác tài nguyên, cũng tiến hành thâm nhập để nghiên cứu.

Là tổ chức của chính phủ , Thợ Săn hiệp hội tự nhiên cũng sẽ không có ngoại lệ.

Phòng thí nghiệm, một người ăn mặc áo blouse trắng, thật cẩn thận thao tác. Tay trái hắn cầm ống nghiệm, tay phải dùng sức đè ép, đem rễ của thảo dược màu đỏ ép nước cốt, rồi cẩn thận đổ vào ống nghiệm.

Một giọt, hai giọt, ba giọt…… Tới giọt thứ năm,  chỉ nghe “Xèo” một tiếng, dung dịch trong ống nghiệm nháy mắt sôi trào, sau đó dần dần trở nên tĩnh lặng.

Lúc này, một lọ dược hồi phục màu đỏ nhạt đã được làm xong.

Vân Lan: “Phiền cho ta mượn nguyên liệu.”

Phương Lâm Ý: “Cô cứ tùy ý.”

Vân Lan cầm lấy nguyên liệu làm dược tề hồi phục, dựa theo thứ tự các bước chế tạo, sau đó mặc niệm: “Dung hợp.”

Giây tiếp theo, các nguyên liệu kết hợp lại với nhau, ngay sau đó liền biến mất không thấy.

Trong không khí xuất hiện chất lỏng màu đỏ, màu sắc tươi đẹp, giống như máu.

Vân Lan nói cho Phương Lâm Ý, “Đây mới là thuốc hồi phục chân chính, gọi là thần chi huyết.”

_____

 

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới thật gặp một số việc, chạy ngược chạy xuôi mệt muốn chết rồi, về đến nhà chỉ muốn nghỉ ngơi, không có tâm viết.

Vốn dĩ cho rằng kéo dài thật lâu, kết quả sự việc được giải quyết được giải quyết nhanh hơn so với sự tính, cho nên trở về khai hố.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play