Ở trong đại viện này, chị Lưu là người nói một không nói hai. Chị ấy là người có bối phận cao, trong đại viện nhà nào có người gặp khó khăn, chị đều duỗi tay ra giúp đỡ một phen, cho nên hàng xóm đều rất tôn trọng chị.
Nếu nói Kiều Lộ không xứng với Từ Hải Châu, không phải là đang vả vào mặt chị Lưu, nói chị ấy là bà mối không xứng sao!
“Không sai!” Người phụ nữ kia cũng hùa theo chị Lưu, nhanh nhảu mở miệng, “Là tôi nói sai rồi!”
Nhà của Từ Hải Châu so với nhà chị Lưu thì rộng hơn một chút, hai phòng ở, rất sạch sẽ, căn nhà được thu dọn gọn gàng ngăn nắp. Căn nhà có chút cũ, tường nhà loang lổ, có nhiều vết rạn, giữa nhà có treo một bóng điện, nhưng do công suất thấp nên không thể sáng hết căn nhà.
Vừa vào cửa là chỗ ăn cơm, chỉ vừa đủ đặt một bộ bàn ghế và một cái tủ chén. Chén, đũa, dĩa, … mỗi loại đều có năm cái. Tuy rằng, không nhiều, nhưng ở niên đại thì đã xem như là không tồi.
Bên cạnh phòng khách là phòng ngủ, phòng ngủ được ngăn cách bởi một cánh cửa dán báo, tầng tầng lớp lớp báo được chồng lên nhau. Có thể nhìn thấy được, Từ Hải Châu là một người rất thích cảm giác riêng tư.
Bên dưới cửa sổ là cái giường tầm một mét rưỡi. Góc tường đối diện có một tấm gương toàn thân được đính vào tủ, nhưng chỉ khi nào mở tủ ra thì mới thấy tấm gương, bình thường nếu đóng cửa tủ thì sẽ không thấy.
Dọn đồ được một nửa, Từ Hải Châu xách hai cái ghế dựa đi đến chỗ Kiều Lộ, “Em ngồi nghỉ ngơi một lát đi, còn lại để anh dọn.”
Kiều Lộ ngoài trừ hành lý thì còn có mấy vật dụng buổi sáng mua ở bách hóa. Nhỏ thì chai nước tương, lớn thì bàn trang điểm, đồ không nhiều lắm nhưng cứ đi lên đi xuống dọn đồ thì cũng mệt đến bở hơi tai.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT