Từ Hải Châu cũng không ép buộc, dựa theo thói quen của mình chọn đồ ăn, một phần xôi ngọt thập cẩm, một phần canh dưa chuột nấu trứng, một phần thịt bò xào rau cần, khoai tây xào dấm, lại thêm một phần canh trứng, tổng cộng hết 3 đồng 2 hào.
Hai người lớn cùng một đưa trẻ chỉ cần ăn hai món là đủ, gọi năm món, bữa ăn này thực sự rất phong phú.
Trước đây, Kiều Lộ cùng mấy người công nhân từng tới tiệm cơm quốc doanh ăn, cùng gọi vài món, nhưng so với Từ Hải Châu thì thua xa. Chỉ có thể nói anh quá xa hoa!
Kiều Lộ đối với lời chị Lưu nói, “Điều kiện không tốt.” có chút nghi ngờ.
Gọi đồ ăn xong, Từ Hải Châu lại mang cho hai mẹ con mỗi người một ly nước đường. Cậu nhóc Kiều An rất thích đồ ngọt, đem ly nửa ly nước uống vào bụng.
Kiều Lộ lại đem ly của mình đẩy đến trước mặt cậu nhóc, từ trong mắt cậu nhóc hiện ra tia vui sướng. Cậu nhóc dứt khoát đem ly đẩy qua trước mặt Kiều Lộ.
Nhóc nhỏ giọng, cẩn thận nói: “Cho mẹ.”
Kiều Lộ vui vẻ cúi đầu hôn vào má con trai hai cái thật kiêu. Hành động của hai mẹ con đều được Từ Hải Châu thu vào mắt, anh yên lặng nhìn về phía hai người, ánh mắt nhu hòa không ít.
Nếu muốn kết hôn, đương nhiên không thể không mang theo con trai, nếu không được, thì không cần lãng phí thời gian.
Kiều Lộ không nhìn con trai nữa, cô nghiêm túc nói: “Khụ, đồng chí Từ, tôi nói trước tình huống của mình một chút.”
Từ Hải Châu hơi cong môi, trước khi cô nói thì anh đã mở lời, “Kỳ thật chị Lưu đã cùng tôi nói qua rồi.”
Muốn làm mai, đương nhiên bà mối tự nhiên nói qua tình huống của đôi bên để giới thiệu người kia biết.
Kiều Lộ hiểu rõ, cười, “Chị ấy có nói cho anh biết tôi là người nông thôn không?”
“Có nói.” Từ Hải Châu nhìn vào mắt cô, gật đầu.
“Vậy anh biết trước đây tôi ở nông thôn trải qua việc gì sao?”
“Đại khái biết một ít.”
Từ Hải Châu nhìn cô nói: “Nếu cô không nghĩ tới, tôi thật ra cũng không để ý.”
Ánh mắt anh trước sau đều lộ ra phần nghiêm túc, hình như thật sự không để ý đến quá khứ.
Điều này làm Kiều Lộ có chút tò mò.
“Kia….Một người chưa từng kết hôn như anh, tại sao lại đồng ý với người vừa có con riêng vừa có hộ khẩu nông thôn?”
Ai ngờ, Từ Hải Châu chỉ cười nhàn nhạt, đáp án anh đưa ra cũng hết sức đơn giản, “Sinh hoạt không để ý đến cái đó, chỉ cần thích, liền….”
Nói một nửa thì anh bỗng dừng lại, nhìn về phía Kiều Lộ, khóe miệng dần lộ ra nụ cười, nhưng lần này lại có chút thẹn thùng.
Nhất kiến chung tình?
Kiều Lộ nhìn sâu vào anh như muốn tìm ra sự thật, bàn tay không hiểu sao lại đưa ra phất qua má anh, làm lỗ tai Từ Hải Châu đỏ cả lên.
“Khụ ~” Bốn mắt nhìn nhau, lại ăn ý dời đi.
“Là như thế này, chúng ta vẫn nên đem tình huống của mình nói rõ ràng một chút.” Kiều Lộ thu hồi tầm mắt, cố gắng bình tĩnh nói.
Cô chậm rãi nói về mình trước, đúng hơn, là đem những chuyện ở nông thôn từng xảy nói cho anh nghe.
Chuyện xưa không dài, nhưng lại rất phức tạp, sau khi nghe xong, thế giới ồn ào xung quanh dường như cũng yên tĩnh hẳn. Ước chừng một thế Kiều Yên trôi qua, Kiều Lộ mới dời mắt không nhìn Từ Hải Châu nữa.
“Anh hẳn là cảm thấy tôi rất ngốc đi?” Dù sao Kiều Lộ cũng cảm thấy chính mình rất ngốc, yêu vào rồi lú, đúng là thời đại nào cũng có những người dại khờ trong việc yêu đương.
Từ Hải Châu lại lắc đầu, ánh mắt rất nghiêm túc, không giống như an ủi, anh thành thật mà trả lời.
Anh nói: “Không có, đâu không phải là cô sai, mà là hắn sai.”
Hắn?
Là nói Cát Văn Minh sao? Anh vứt luôn thân phận thanh niên tri thức của hắn.
“Thứ cho tôi nói thẳng, hắn ta là một tên cặn bã.”
Phốc~