Mùa đông ngày ngắn đêm dài.
Trời tờ mờ sáng, sương sớm vẫn còn lượn lờ trong khí. Đêm qua trời lại đổ cơn mưa lớn, đến khi trời gần sáng mới tạnh, bầu không khí như được gột rửa qua một lần. Gió thổi từng cơn, cuốn theo những chiếc lá rơi xuống đất.
Đến giờ ăn cơm trưa, tiệm cơm quốc doanh của trấn khách ra vào tấp nập. Chị Lưu dẫn Từ Hải Châu đi vào tiệm cơm quốc doanh.
“Em đừng nhìn cô ấy có con, Kiều Yên thật cũng giống như em thôi, đều là lần đầu kết hôn! Chính là trước đây, cô ấy bị nam đồng chí kia lừa sinh con. Nhưng hai người bọn họ còn chưa có lãnh chứng. Em xem, cô ấy lớn lên rất xinh đẹp.” Nói rồi, Lưu Hiểu Hồng lại lấy ảnh Kiều Lộ ra.
“Chị đương nhiên sẽ không lừa em, chị ở thành phố nhiều năm như vậy, còn chưa thấy ai đẹp hơn cô ấy, em chính là gặp may lắm đó!”
Đi bên cạnh Lưu Hiểu Hồng là một nam nhân cao lớn đĩnh bạt, anh nhìn tấm hình rồi nhàn nhạt gật đầu, “Em đã biết, trước tiên gặp thử một chút, thích hợp rồi lại nói.”
“Ai nha, cứ như vậy đi, chị chỉ sợ em ghét bỏ người ta, không chê thì tốt rồi.” Lưu Hiểu Hồng càng nhìn thì càng thấy hai người họ xứng đôi, trai tài gái sắt. Chỉ cần vượt qua chướng ngại “kết hôn lần hai” cùng “nông thôn”, những cái khác đều không có vấn đề.
“Em đi qua đó đi, nếu nhìn trúng cô ấy thì nhớ biểu hiện thật tốt. Đó là đồng chí nữ khá tốt, cần mẫn, sinh hoạt đơn giản, chọn cô ấy có lẽ không sai đâu….”
Kiều - được người khác khen lấy khen để - Lộ đang bình tĩnh ôm con trai đi vào tiệm cơm.
Cô giương mắt nhìn một vòng, là tiệm cơm quốc doanh này, hẳn không sai.
Vì buổi gặp mặt này mà Kiều Lộ còn cố ý trang điểm qua, áo bông cũ cũng đổi thành chiếc áo bông thêu hoa lan, Kiều An cũng được thay một thân áo bông mới. Phải tốn rất nhiều tiền để mua được chiếc áo này, ngày đầu tiên lên trấn Kiều Yên đã mua cho bọn họ, ngày thường hai mẹ con đều rất ít khi bận.
Đừng nhìn cô bận áo bông rộng thùng thình mà nghĩ cô bớt quyến rũ nha, sâu trong chiếc áo bông người ta có thể cảm nhận dáng người thon thả, ngũ quan cô rất đẹp, kết hợp với khí chất trầm ổn, nhìn tổng thể là một người phụ nữ rất tiềm năng.
Từ cổng đi vào tiệm cơm, không ít đồng chí nam chú ý đến Kiều Lộ, nhưng nhìn cậu nhóc nhút nhát trong lòng cô thì bọn họ đều lắc đầu tiếc nuối.
“Kiều Lộ! Chỗ này!” Lưu Hiểu Hồng phất tay với cô.
Bước chân Kiều Lộ dần nhanh hơn, bên kia, Từ Hải Châu thấy cô cũng lễ phép đứng dậy mà nghênh đón.
Món ăn trong tiệm nóng hổi làm cả tiệm cơm được bao trong một làn khói như chính cảm xúc mông lung của con người. Đi trong sương khói mù mịt, hết thảy đều không rõ ràng.
Chỉ có anh, sừng sững trước mắt.
Đây đúng là một nam nhân cực phẩm….
Anh cao 1m8, mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi mỏng. Trên đầu đội một chiếc mũ, anh bận áo khoác màu xanh đậm. Cả người toát lên vẻ đĩnh bạt, giữa mày lộ ra vài phần cương nghị, làm cho người ta cảm thấy rất an toàn.
Nhìn đối tượng xem mắt của mình, Từ Hải Châu cảm thấy người này thật sự rất xinh đẹp.
Đáng ra, với vẻ đẹp này thì nam nhân phải tranh đoạt cô mới đúng, sao cô có thể lưu lạc đến nông nỗi này?
Chưa kịp nghĩ nhiều, Lưu Hiểu Hồng bên này đã nhiệt tình tiếp đón hai người, để hai người ngồi xuống.
“Mau, ngồi, thất thần làm gì?”
Kiều Lộ ôm con trai ngồi đối diện Từ Hải Châu. Trong hoàn cảnh xa lạ, cậu nhóc không có cảm giác an toàn, đôi tay nhóc gắt gao ôm cổ Kiều Lộ, rơi vào đường cùng, Kiều Lộ chỉ đành tiếp tục ôm con trai.
Nhưng người đàn ông trước mắt càng nhìn càng quen mắt. Đây không phải là ảo giác của cô, nhất định, cô đã từng gặp anh. Là gặp ở đâu mới được….
“Đồng chí, chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không?”